Nhắc đến chuyện này, Tống Ngọc Ninh lại bắt đầu nghẹn ngào, Trương Tú Quyên vội vàng im miệng.
Tống Hòa giải thích: "Thôn của cháu là do hạt giống bị ăn, hạt giống còn dư lại thì không trồng ra được cái gì."
"Chậc chậc, khó trách, nơi này của bà, đầu năm công xã sẽ phái người đến canh chừng, thôn nào dám động đến hạt giống, hạt giống của thôn đó sẽ bị chuyển đi." Trương Tú Quyên lắc đầu một cái, trong lòng còn nghĩ cán bộ quản lý ở thôn mình còn chưa nghiêm đâu.
Rất nhanh, thức ăn đã bày xong. Tống Hòa nhìn bàn thức ăn này cũng không lộ ra cử chỉ thất lễ gì, nhưng ba đứa bé thì không ngừng nuốt nước miếng.
Mễ Bảo không dám gặp người cũng ló đầu ra liếc nhìn bánh bột ngô kia.
Trương Tú Quyên thấy vậy buồn cười nói: "Tuổi của cậu cháu và mẹ cháu kém nhau rất nhiều đúng không, đây là đứa bé đầu tiên?"
Tống Hòa gật đầu một cái,"Kém tám tuổi ạ, chỉ có một mình Mễ Bảo."
"Vậy trong nhà cậu cháu còn có ai khác không?"
"Không có ạ, bà ngoại ông ngoại của cháu đi sớm, chỉ để lại mẹ cháu và cậu cháu. Lúc đầu gia đình nhà ngoại cháu đi tránh nạn nơi đến định cư trong thôn của cháu cho nên không có người thân nào cả."
Khi còn sống bà ngoài Hà Hoa thường nói đến chuyện tránh nạn năm đó, lại nói đến chuyện rất nhiều người xếp hạng ngoài thôn, Hà Hoa quên, nhưng Tống Hòa lại nhớ.
"À, vậy thì thật là..."
Trương Tú Quyên thở dài, đứa bé này lại là con trai độc nhất.
Mễ Bảo chậm rãi nhô đầu từ trong lòng Tống Hòa ra, cẩn thận nhìn Trương Tú Quyên một cái, mắt đối mắt với bà ấy một lát, lại nhanh chóng rút đầu về.
Trương Tú Quyên không nhịn được cười một tiếng: "Lá gan của đứa nhỏ này thật nhỏ." Bà ấy vừa nói vừa trêu chọc cậu bé: "Hôm nay có đồ ăn ngon là bánh bột ngột và cháo gạo kê, cháu còn không ăn?"
Mễ Bảo không dám nói lời nào, ôm chắc Tống Hòa hơn.
Tống Hòa vỗ vỗ cậu bé: "Ăn cơm nào, Mễ Bảo."
Trương Tú Quyên múc một chén cháo cho Đại Nữu, cười nói: "Nhũ danh là Mễ Bảo sao? Là một cái tên hay."
Bàn này đủ lớn, Tống Hòa chậm rãi đặt Mễ Bảo từ trong lòng mình xuống băng ghế, bên cạnh Đại Oa và Tiểu Muội đã bắt đầu ăn rồi.
Có lẽ bởi vì cha mẹ ông nội bà nội Hà Hoa thường nói với bọn trẻ tìm được cô thì tất cả mọi chuyện đều tốt, cho nên hai đứa bé này cũng không xa lạ gì với người cô này.
Nhiều ngày ăn nhiều rau củ dại và các loại đồ hỗn tạp, cho nên đối với ba đứa bé, bữa cơm ngày hôm nay có thể nói là vô cùng ngon.
Trương Tú Quyên nhìn ba đứa bé đang cúi đầu dồn sức ăn, lại nhìn Hà Hòa đang rõ ràng kiếm chế mình lại, trong lòng không nhịn được gật đầu một cái.
Tuy thôn bọn họ xem như được mùa, nhưng phần lớn lương thực đều phải nộp lên trên, phần lương thực để lại, thật sự không đủ để cả nhà ăn thoải mái.
Một bữa ăn này, cũng được xem như là bữa ăn tốt nhất trong nửa năm qua.
Nói thật, phàm trong đám trẻ này có một người lớn có thể làm việc, bà ấy sẽ không thể tùy tiện làm một bàn đồ ăn ngon như vậy.
Người lớn suy nghĩ nhiều, trái lại trẻ con, không có nhiều lòng tham.
Đừng nhìn vẻ mặt thân thân thiết thiết, Trương Tú Quyên có thể sống lâu như vậy, sao bà ấy lại không có mắt nhìn như vậy được.
Từ khi mấy chị em Tống Hòa vào cửa, bà ấy liền quan sát, cô cháu gái này chính là một người thật thà không gian dối, lúc này mới âm thầm gật đầu một cái, ngầm cho phép con dâu cho mấy cháu trai cháu gái này đi vào nhà.
Không cho phép thì như thế nào, mấy đứa bé này còn nơi để đi sao?
Trong lòng Trương Tú Quyên nghĩ trước tiên đồng ý để cho mấy đứa bé sống một thời gian ngắn, còn chuyện về sau như thế nào, sau này nghĩ tiếp, lúc này cũng không có cách nào khác.
Ví dụ chờ Hà Hoa lớn, lập gia đình, em trai em gái kia sẽ phải đi theo. Nếu tính như vậy, Hà Hoa ở nhà bà ấy cũng không được mấy năm.
Nhưng nhà bọn họ miễn cưỡng đồng ý, nhưng không ngờ đến Hà Hoa lại không đồng ý.