Sau khi ăn một chén cháo tâm hồn cho mình, Tống Hòa lắc mình, rốt cuộc đi vào phòng bếp nhà trẻ đã không lâu vào.
Lần cuối cùng cô đi vào vẫn là lúc còn đang chạy nạn, sau khi đến nhà cô Ninh Ngọc, cô hoàn toàn không dám đi vào, thậm chí không dám lén ăn đồ ăn trong phòng bếp.
Cô thèm gần chết rồi!
Thức ăn bên trong không gian không có thay đổi chất, Tống Hòa cũng không hiểu nổi đây là nguyên lý gì.
Nhưng có không gian, những chỗ không hợp lý khác còn quan trọng sao? Hoàn toàn không quan trọng.
Đầu tiên cô đi vào phòng để đồ, sau đó lấy sáu rương khoai lang dưới đáy của cái giá ra ngoài, hòa chung một chỗ với khoai lang mà cô Ninh Ngọc cho và mượn trong đội.
Tuy nói bề ngoài không giống nhau lắm, nhưng cũng sẽ không có ai chú ý đến khoai lang trong này đâu.
Ngoài khoai lang ra, cô cũng lấy gạo trắng ra.
Gạo mà đội cho chị em cô mượn là gạo chưa xay kỹ, lúc đầu Tống Hòa còn tiếc nuối không thể ăn gạo trắng.
Gạo mà cô Ninh Ngọc cho Tống Hòa chính là gạo tinh của thời đại này, chỉ có hình dạng khác với gạo bên trong không gian.
Ít ngày trước lúc Tống Hòa đi mua vại nước lớn, xưởng lò có tặng mấy cái chậu nhỏ.
Vào lúc này chậu nhỏ có thể đựng gạo, cô dùng ly múc thật lâu mới làm chậu đầy gạo.
Cuối cùng đậy nắp lại, dùng đá đè lớn, đặt vào tủ bên cạnh, hoàn toàn không sợ chuột ăn.
Tống Hòa cố gắng hết sức bịa ra lý do mấy đồ ăn này xuất hiện trong nhà.
Chủ yếu cô phát hiện ba đứa bé trong nhà mình đều thông minh, dù sao còn thông minh hơn cô.
Cho nên tuyệt đối không thể dùng cách chặn họng giống với lúc đi chạy nạn được, quỷ mới biết nhiều năm sau ba đứa nhóc có đột nhiên ý thức được chỗ kỳ lạ trong nhà của mình hay không.
Thời gian dần trôi qua, Tống Hòa nghỉ một lát rồi lại bận rộn một lát, làm việc hơn một giờ, cuối cùng lấy ra tất cả đồ có thể lấy ra được.
Cô nghỉ ngơi một chút, vỗ vỗ bụi bặm trên tay, đứng dậy đi tới cửa, hai tay tạo thành hình chiếc loa, dồn khí tại đan điền, hít một hơi thật sâu, sau đó hô to một tiếng:
"Đại Oa, Tiểu Muội, Mễ Bảo-"
"Về nhà thôi-"
Tống Hòa hô to một tiếng, giọng không đau không ngứa lại càng không khàn, sau đó xoay người vào nhà.
Cô gái nhỏ Hà Hoa này có một chỗ rất đặc biệt, đó chính là giọng nói rất to, lực xuyên thủng đặc biệt mạnh, còn có lực tương tác khác thường, là một hạt giống làm giáo viên mầm non tốt.
Mới vừa đến Tống Hòa phí không ít thời gian để thích ứng chút với loại giọng nói này, hôm nay coi như có thể thu phóng tự nhiên.
Sân phơi lúa, cách mấy trăm mét bên ngoài.
Lúc đầu Đại Oa còn đang tập trung nhìn chằm chằm vào lồng bắt chim, hình như nghe được gì đó, cậu bé giật giật lỗ tai, ngay sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía nhà mình.
Đại Oa quay đầu hỏi Mễ Bảo ở một bên: "Mễ Bảo, có nghe được không, có phải chị đang kêu chúng ta không?"
Mễ Bảo nghi ngờ chớp mắt một cái, rồi sau đó ném nhánh cây trong tay ra, đứng dậy chạy về nhà.
"Chao ôi, Mễ Bảo, rốt cuộc em có nghe được không?"
Đại Oa giậm chân, kéo Tiểu Muội còn đang hì hì ha ha chơi nhảy ô về nhà.
Mọi người ngồi bên cạnh gốc cây sưởi ấm không nhịn được nở nụ cười,"Ba đứa nhỏ kia thật sự rất hiểu chuyện, nhưng lại không khỏe mạnh được như con nít thôn chúng ta."
"Nhà không có người lớn, cũng không biết sau này sống như thế nào."
"Ôi, ông Dương, ông còn chưa gặp chị cả của ba đứa nhóc kia, nói chuyện làm việc rất giống với người lớn, còn có sự giúp đỡ của đội trưởng, nào cần ông phải lo lắng."
"Thật đúng là, đứa bé kia thành tinh rồi..."
"Nghe nói còn biết chữ nữa, học đến trung học cơ sở. Các người nói thử đi, trong thôn chúng ta có mấy cô bé học đến trung học cơ sở chứ?"
"Cho nên nói phải đi học, đi học thật tốt."
Ông Thụ Bì mặc áo khoác dài quân đội, ngồi rất nghiêm chỉnh, sau khi nghe đám người này nói chuyện một lúc lâu, cầm đẩu thuốc chậm rãi đứng lên, đi về nhà.
Tuổi của ông cụ lớn, nhưng thân thể vẫn được xem như khỏe mạnh. Mấy năm trước trong đội có sắp xếp mấy người chăm sóc cho ông cụ, nhưng đều bị ông cụ từ chối.
Thân già này, sao còn phải làm chậm trễ người khác, thêm phiền phức cho đội chứ?
Nhà của ông Thụ Bì không thiếu cái gì cả, bởi vì lập được công cho nên phiếu mua nhiều hơn nhà bình thường. Thậm chí trên bàn sách trong phòng ngủ còn đặt một bọc sữa mạch nha.
Ông cụ đi tới trước bàn đọc sách, lấy một quyển sổ kẹp dưới nách, đi thẳng đến nhà Đại đội trưởng.
Bên ngoài nhà mới.
Đại Oa kéo Tiểu Muội thở hổn hển đuổi kịp Mễ Bảo, sau khi đến cửa nhà thì tức giận, nói với Mễ Bảo: "Sau này em phải nghe anh, anh là anh."
Mễ Bảo không nghe, bước vào cửa: "Em nghe chị."
"Nhưng em không đợi Tiểu Muội, chị nói ba người chúng ta là một thể, không thể bỏ rơi ai được."