Mặc dù theo sự tăng lên của tuổi tác, cô biết những lời này của giáo viên chỉ là lời khen vắt hết đầu óc mới nghĩ ra được, hơn nữa gặp phụ huynh nào cũng nói như vậy.
Nhưng hiện tại, dù gì cô cũng là một người đã xông qua cây cầu độc mộc cấp ba thi vào trường đại học, tự học nội dung bài học của trung học cơ sở rất khó sao?
Không khó!
Tự tin này của Tống Hòa lây qua Tống Ninh Ngọc, Tống Ninh Ngọc không khỏi cầm tay Tống Hòa nói: "Cô tin cháu, qua hai ngày Hiểu Mẫn cũng sẽ trở về, đến lúc đó cô giúp cháu hỏi mượn sách của con bé cho cháu."
Cô lại đi đến thôn Thượng Bình, nơi đó có một đứa bé trai học trung học phổ thông, cô sẽ đi mượn sách phổ thông cho cháu."
Tống Hòa: "..."
Chuyện này, trái lại không cần đâu. Cô có thể tự học trung học cơ sở, nhưng trung học phổ thông thì không nhất định.
Chẳng qua nhìn bộ dạng "Tương lai của nhà họ Tống đều dựa vào cháu","Cháu là niềm kiêu ngạo của nhà họ Tống" của Tống Ninh Ngọc, Tống Hòa do dự gật đầu một cái, cố gắng nói một câu: "Cô, không mượn được cũng không sao, cháu còn chưa học xong sách của trung học cơ sở."
"Cô hiểu!" Tống Ninh Ngọc yêu thương vỗ tay cô,"Cơm là phải ăn từng miếng một, sách cũng phải đọc từng quyển một. Chờ cháu học xong sách của trung học cơ sở, cô lập tức đi mượn sách trung học phổ thông cho cháu!"
Tống Hòa mỉm cười, nhưng trong lòng lại yên lặng rơi lệ.
Được ạ, cô ruột tốt của cháu.
-
Tống Hòa dùng lý do ở trên đường chạy nạn ba đứa nhóc Đại Oa chịu nhiều cực khổ, cần bồi bổ một chút, nhờ Tống Ninh Ngọc giúp mua mấy quả trứng gà.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Tống Hòa ngồi xuống đếm đếm, có tất cả hai mươi quả, vừa khéo mỗi người năm quả.
Nói thật số lượng này có chút ít, nhưng không sao, quan trọng là sau khi có trứng gà này, trứng gà trong không gian của cô có thể lấy ra được rồi!
Quỷ mới biết mỗi ngày cô đều nhìn chằm chằm vào đồ trong phòng bếp, nhưng chỉ có thể thừa dịp đi vệ sinh len lén ăn trộm là cảm giác gì.
Tống Hòa cực kỳ muốn quang minh chính đại ăn một lần thịt kho tàu!
Cô không kịp chờ mà muốn dọn đến nhà mới.
Ở niên đại này chuyển nhà không có tiệc chuyển nhà, càng không đốt dây pháo đỏ.
Là hai tay trống không chuyển đến nhà mới sao? Trái lại cũng không phải.
Dựa vào tập tục, dọn đến nhà mới phải chuẩn bị một cái thùng, bên trong đựng tám phần gạo.
Không yêu cầu thùng lớn hay thùng nhỏ, nhưng bởi vì thu hoạch không tốt, tập tùng này từ từ biến mất.
Mọi người đều nói gián giấy đỏ trên lương thực, vừa có tiền vừa có lương (thực).
Hôm nay đám Hà Hòa không phải vừa thiếu tiền vừa thiếu lương thực sao? Tống Ninh Ngọc đã chuẩn bị cho cháu gái cháu trai rồi.
"Tiểu Hòa, chờ một lát cháu tự xách cái thùng này, hàm ý may mắn. Cây chổi và ki hốt rác sẽ để cho Đại Oa."
Tống Hòa khiếp sợ nhìn khoai lang trong thùng, vội vàng từ chối nói: "Cô, cô làm cái gì vậy? Không phải ông nội đội trưởng nói sẽ cho bọn cháu mượn trước một ít lương thực trong đội sao?"
Mặc dù thu hoạch bây giờ khá hơn một chút, trong đội cũng không thiếu lương thực, nhưng một thùng khoai lang này cũng là số tiền lớn.
Tống Ninh Ngọc xách cái thùng đến trước mặt Tống Hòa: "Cháu nghe cô nói, đây không phải là cô lén giúp cho cháu, bà nội Trương của cháu cũng biết chuyện này, không cần lo lắng cho cô."
"Tiểu Hòa, cháu còn nhỏ, cháu không hiểu, tập tục ở chỗ này chính là như vậy." Tống Ninh Ngọc kéo Tống Hòa ngồi xuống ghế khuyên cô.
"Hơn nữa thùng khoai lang này có thể ăn được mấy bữa? Khoảng thời gian trước những thứ này là bảo bối, nhưng bây giờ giá lương thực xuống, trợ cấp của hai người ông nội đội trưởng của cháu cũng đã được phát xuống, trong nhà không thiếu một thùng khoai lang này."
Trong lòng Tống Ninh Ngọc suy đoán trong tay cha mẹ chồng có không ít tiền. Năm đó phần lớn tiền trợ cấp của ông nội Cường Tử đã biến thành căn nhà gạch xanh này. Sau đó anh cả của Lý Quốc Cường qua đời cũng có một khoảng trợ cấp, mỗi tháng đều có thể nhận tiền, cha mẹ chồng không động đến khoảng tiền này.
Nhiều lắm thì năm này chỉ len lén lấy một ít mua lương thực, cho dù lúc Đại Tráng kết hôn, có lẽ cũng sẽ không lấy ra dùng.
Trong túi của Tống Ninh Ngọc cũng có tiền, lúc trước ông nội có nói, gả xa nhà túi tiền phải dày, còn cần cất cho kỹ.
Cho nên mấy năm nay tiền mà ông nội cho, cô ấy cũng không động một chút nào, không đến nổi phải nhớ tiền trong túi cha mẹ chồng.
Chỉ là muốn nói của cải trong nhà của bọn họ cũng được xem như dày, không đến nổi một ít đồ như vậy cũng không đưa được cho mấy đứa cháu.
Tống Ninh Ngọc phân tích một trận cho Tống Hòa nghe, lại nhìn mặt trời đã mọc ở bên ngoài, tranh thủ thời gian để cho Tống Hòa đứng dậy chuyển hết đồ đạc qua nhà mới.