Nhưng lúc này, cô vừa ăn vừa cảm thấy thơm ngon vô cùng, trong lòng không khỏi cảm thán rơi lệ, thảo nào thời đại này người ta coi mỡ là thịt hạng nhất, thơm ngon quá đi mất!
Nghĩ đến đây, trong bát đã có thêm một miếng thịt.
Tô Tình quay qua nhìn về phía Vệ Thế Quốc, anh nói: "Đừng chừa cho anh, anh không ăn cũng được, em có thể ăn nhiều hơn."
Tô Tình không từ chối, vì vậy cô đưa cho anh miếng dưa chuột còn lại, phần lớn thịt anh mua đều vào bụng cô, anh cũng không ăn nhiều.
Vệ Thế Quốc mỉm cười, vừa ăn vừa thì thào nói: "Mấy ngày nữa anh sẽ mua thêm cho em, anh đã hỏi rồi, lần sau sẽ có mực khô và cá mặn."
"Vậy em sẽ đợi." Tô Tình có chút thèm thuồng.
Hai người ăn trưa xong chuẩn bị chợp mắt sau khi đã dọn dẹp sạch sẽ, cơn mưa kéo dài trước đó đã làm trì hoãn rất nhiều công việc nên bây giờ họ phải làm việc chăm chỉ.
Chợp mắt xong, Tô Tình cùng Vệ Thế Quốc bèn thức dậy.
Tô Tình ăn một viên kẹo sữa và đưa cho Vệ Thế Quốc một cái khác, Vệ Thế Quốc nói: "Nếu mệt thì em hãy tìm một chỗ nghỉ ngơi đi."
"Đó là điều đương nhiên, anh còn phải lo lắng cho em sao?" Tô Tình nở nụ cười.
Lông mày của Vệ Thế Quốc khẽ nhếch, Tô Tình vẫn không cự tuyệt được cám dỗ của người đàn ông, vả lại cũng đã xác định mối quan hệ thì thân mật chút cũng được đúng không?
Vì vậy Tô Tình ngoắc tay về phía anh ra hiệu anh hãy cúi đầu xuống, khi anh vừa cúi người xuống thì cô đã nghiêng người hôn anh một cái.
Vệ Thế Quốc suýt nữa đã giật thót tim, việc đầu tiên là nhìn xung quanh cửa lớn, phải biết rằng hai người đều đang ở dưới mái hiên, hơn nữa cửa vẫn còn chưa đóng!
Anh cảm thấy an tâm khi không thấy ai, sau đó liền quay qua nhìn Tô Tình, hai má Tô Tình cũng đỏ ửng lên, cô không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì mà chỉ muốn giơ móng vuốt ra, nói: "Cũng không còn sớm nữa, em cũng đến lúc đi làm rồi, anh nhớ đóng cửa lại, em đi tìm vợ Cương Tử và những người khác." Nói xong cô cầm theo nước và bỏ đi.
Vệ Thế Quốc nhìn cô đi khuất, trong ánh mắt mang theo nụ cười rồi đi theo ra ngoài.
"Thế Quốc." Vương Cương vẫy tay.
Vệ Thế Quốc đi tới, Vương Cương cho anh một ánh mắt ẩn ý, nhỏ giọng cười nói: "Được đấy, không hổ là người anh em của tôi, có bản lĩnh!"
Nhìn xem thanh niên tri thức Tô kia, dáng vẻ đã bị thuần phục rồi, trước đây cô nào có tình nguyện đi làm đâu chứ? Bây giờ đi theo anh em của mình, còn lại rất vui vẻ đi làm đúng giờ.
Vệ Thế Quốc mặt không biểu cảm liếc nhìn Tô Tình đang đi cùng với vợ Cương Tử và mẹ Hắc Thán, trong lòng anh có chút lo lắng cô sẽ mệt bởi vì hôm nay trời hơi nóng.
Nhiệt độ trong đất quả thật là nóng, nhưng Tô Tình cũng không phải loại người chịu đừng, trời nóng nên làm được một lúc cô đã không chịu được nên chạy đi uống nước.
Vợ Cương Tử cũng tới nghỉ ngơi, nhỏ giọng hỏi cô: "Nghe nói buổi trưa thanh niên tri thức Thái đến tìm em sao?"
"Dạ." Tô Tình gật đầu.
Vợ Cương Tử do dự một lúc rồi nói: "Em à, chị biết chị nói ra lời này là không thích hợp nhưng chị vẫn muốn nói với em vài lời."
Tô Tình cười nói: "Chị dâu, em còn không hiểu rõ con người của chị sao? Chị cứ nói đi."
Vợ Cương Tử nói: "Chị biết em và thanh niên tri thức Thái lớn lên cùng nhau, quan hệ cũng không tầm thường. Nhưng em gái à, thanh niên tri thức Thái không phải người tử tế. Hầu hết mọi chuyện về em trong thôn đều do cô ta lan truyền ra bên ngoài."
Nếu là lúc trước cô ấy ắt sẽ không nói điều này trước mặt Tô Tình, nhưng không phải là nghĩ đến việc Tô Tình thật sự muốn sống cùng Vệ Thế Quốc hay sao? Chồng cô ấy là Vương Cương và Vệ Thế Quốc chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, tình cảm hơn hai mươi năm.
Vệ Thế Quốc là người trượng nghĩa, trước kia lúc hai vợ chồng bọn họ dẫn theo hai con ra ở riêng thì Vệ Thế Quốc đã dậy sớm để giúp cuốc đất, sau khi xây nhà xong, anh còn bẫy hai con thỏ béo mập trên núi đưa cho Vương Cương đãi khách khứa.
Quan hệ giữa hai gia đình thực sự rất tốt, bây giờ Tô Tình một lòng muốn sống chung với Vệ Thế Quốc, cho dù thế nào thì vợ Cương Tử cũng không muốn để Thái Mỹ Giai làm hư chuyện.
Vợ Cương Tử là con dâu địa phương, làm sao cô ấy lại không biết rằng hầu hết những lời đàm tiếu về Tô Tình đều xuất phát từ cái miệng 'vô tình' của Thái Mỹ Giai cơ chứ?
Đây nào có phải là hai chị em lớn lên cùng nhau chứ? Là kẻ thù không hơn không kém!
Vì vậy cô ấy muốn nói chuyện này với Tô Tình để cô cố gắng né tránh.
Tô Tình nói với vẻ mặt buồn bực: "Những thứ chị nói em cũng mới biết thời gian gần đây thôi."
"Em đều biết rồi sao?" Vợ Cương Tử vội vàng nói.
"Ừm, chỉ là thật sự không ngờ cô ta lại vu oan cho em ở sau lưng như thế này, em vẫn luôn xem cô ta là chị em tốt, đồ của cha mẹ em gửi vào có một nửa đều vào bụng cô ta, nhưng em không ngờ sau cùng lại nuôi phải một đồ vong ân bội nghĩa!" Tô Tình bi thương nói: "Mới trưa nay, cô ta còn tới chia rẽ mối quan hệ của em với Thế Quốc, nói em tại sao lại chọn một người tay lấm chân bùn như vậy, chỉ còn thiếu điều chưa cười nhạo em thôi. Em nói bây giờ mình đã là người của Thế Quốc, trong bụng em còn có đứa con của Thế Quốc thì đương nhiên em phải quản lý tốt gia đình nhỏ của mình rồi, có câu lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó có đúng không? Còn có thể thay lòng đổi dạ sao, cô ta chính là ghen tị em sống tốt nên cố tình nhắc đến Bùi Tử Du trước mặt em."
"Đừng để ý tới cô ta, cô ta không có ý tốt đâu!" Vợ Cương Tử tức giận nói, cái cô Thái Mỹ Giai này chuyên chọc tức người khác mà!