Tô Tình cũng không muốn xích mích với anh, nhưng hôm nay cô có thể nằm với anh trên cùng một chiếc giường như vậy, chuyện này quả thực rất không dễ dàng.
Tuy rằng đúng là tối hôm đó cô và anh đã cùng làm chuyện ấy, nhưng đêm hôm đó cô tưởng rằng là một giấc mơ, mà ở trong mơ thì thân thể không khống chế được nên mới làm giấc mộng xuân đó.
Nhưng trước mắt cô rất tỉnh táo, mặc dù cô đang cố gắng thích ứng với cuộc sống nơi này, nhưng chung quy lại vẫn không thể quen với anh.
Nhưng không biết có phải là do mang thai hay không, Tô Tình vừa nằm xuống đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nghe thấy tiếng hít thở trầm ổn của cô truyền tới, Vệ Thế Quốc cũng không nghĩ ngợi lung tung nữa.
Thế nhưng bên ngoài mưa không nhỏ, nửa đêm có sấm chớp rền vang, Tô Tình bất chợt bị đánh thức, bên cạnh truyền tới giọng nói trầm thấp của Vệ Thế Quốc: "Đừng sợ, không sao đâu."
Bởi vì giọng nói này, Tô Tình mới thực sự an tâm mà ngủ tiếp.
Buổi sáng ngày hôm sau tỉnh dậy, Vệ Thế Quốc không có ở nhà, Tô Tình nhìn thấy cơn mưa lớn vẫn còn chưa tạnh cũng biết nhất định là anh đi thoát nước ngoài ruộng.
Tô Tình cũng chỉ làm một bữa sáng đơn giản, lúc nấu cơm thì Vệ Thế Quốc cầm đậu hũ mà Mã đại nương đưa cho trở về.
"Em nấu cho anh chút canh gừng, mau uống chút đi." Tô Tình nói.
Trên người Vệ Thế Quốc hơi ướt, nhìn cô một chút rồi bưng bát canh gừng lên uống, nói: "Trời nóng, cô không cần nấu canh gừng cho tôi, tốn đường."
"Bình thường uống một chút cũng không sao, dầm mưa xong thì càng phải uống." Tô Tình nói.
Đường đỏ lúc này đều là thật, tuyệt đối là đồ tốt, không giống như đời sau, có không ít hàng giả, không biết sản xuất như thế nào.
Hôm nay mưa to như vậy dĩ nhiên cũng không cần đi làm, sau khi hai người ăn sáng và dọn dẹp xong, Tô Tình liền cho gà con ăn.
Vệ Thế Quốc thì tiếp tục đan cái lồng gà.
"Mấy đứa phải mau mau lớn nhé, sau này còn phải dựa vào mấy đứa đẻ trứng, không được tranh giành thức ăn, nếu không sẽ bị làm thịt nấu canh uống." Tô Tình nói.
Ba con gà con vẫn rất nhanh nhẹn, mổ mổ trên đất thật vui vẻ.
Sau khi cho gà con ăn, Tô Tình lấy sách giáo khoa cấp ba của mình và bắt đầu đọc, cô đọc sách còn Vệ Thế Quốc đan lồng gà, không ai quấy rầy ai.
Hai giờ trôi qua, mưa vẫn không ngừng rơi xuống, Tô Tình không nhịn được nói: "Mưa này mãi không ngớt mà."
Vệ Thế Quốc có chút bận tâm, buông lồng gà xuống, nói: "Tôi ra ngoài đi một vòng."
Không chỉ có anh, mà đại đội trưởng cũng đưa những người khác tới, mưa này quá lớn, hoa màu trong đất có thể khiến cho người ta lo lắng, cuối năm còn phải dựa vào những hoa màu này.
Mặc dù không biết làm sao, nhưng nhìn trời cũng giống như kiếm cơm là vậy, trời không mưa cũng lo, mà trời mưa nhiều cũng phải lo, chỉ khi hoa màu dưới đất được thu hoạch vào trong kho hàng mới có thể thật sự thở phào một tiếng.
Vương Cương cùng với anh cả Vương Thiết cũng đi ra.
Vừa mới thấy Vệ Thế Quốc cũng tới, hai người cùng kiểm tra phần ruộng mà đại đội trưởng phân cho, chỗ cần khai rãnh thì khai rãnh, chỗ cần gia cố thì gia cố.
"Chỗ này có lẽ cần phải thấp một chút nữa nhỉ?" Vương Cương nói.
Vệ Thế Quốc gật đầu, Vương Cương lại hỏi: "Nhân lúc trời đang mưa, anh phải cố gắng hơn chút."
Vệ Thế Quốc biết cố gắng là như thế nào, nhưng anh cũng không nói nhiều, dù sao anh cũng biết rõ rằng người phụ nữ trong nhà cự tuyệt anh.
Vương Cương nhìn anh như vậy thì nói: "Tối hôm qua cậu không nghe lời tôi nói sao? Đừng có ngu ngốc biết không? Hôm nay thanh niên trí thức họ Tô muốn sống cùng cậu qua ngày, vợ tôi cũng nói trong lòng cô ấy bây giờ chỉ có anh, cho dù lúc trước không có bầu thì mấy ngày mưa cậu có cố gắng đến mấy nhất định cũng không đủ, năm nay có bầu sang năm sinh, sang năm cậu sẽ phải lên chức cha, hai mươi lăm tuổi làm cha có thể đã muộn rồi."
Đều kết hôn sớm, hầu hết là những người cha ở độ tuổi đôi mươi, hai mươi lăm tuổi còn chưa lên chức cha thì đều là những người không tìm được vợ, dĩ nhiên còn có một số thanh niên trí thức.
Ví dụ có một thanh niên trí thức trong nhóm thanh niên trí thức tới bây giờ vẫn chưa kết hôn thì hai mươi sáu tuổi là lần đầu tiên người đó về quê.
Người ta bằng tuổi đã lập gia đình sinh con và lập nghiệp trong thôn, nhưng anh không muốn, năm nay hai mươi sáu tuổi vẫn còn ở vậy, hơn nữa nhìn bộ dạng kia có lẽ đã nghĩ rằng nếu cả đời không thể trở về thành phố thì sẽ không kết hôn, không ít người trong thôn đều thầm nói.
Nhưng đó là thanh niên trí thức, Vệ Thế Quốc là người trong thôn, mặc dù nhà anh thuộc giai cấp cao, nhưng hôm nay cũng thức rất khuya như vậy.
Vậy Thế Quốc không muốn nhiều lời, nói: "Trong lòng tôi hiểu rõ."