"Khách khí cái gì?" Vợ Vương Cương cười nói: "Được rồi, chị về trước nấu cơm, mặt trời cũng xuống núi, bọn họ sắp về."
"Vâng, em cũng muốn nấu cơm." Tô Tình gật đầu một cái, hôm nay cô không lười biếng, cũng đi theo hái đầu cây bông vải, tốc độ rất nhanh, thật sự khiến không ít người nhìn cô bằng một cặp mắt khác xưa.
Điều này khiến Tô Tình không khỏi cảm khái, đây chính là thói đời, lười biếng lâu như vậy bỗng một ngày ra ngoài làm việc sẽ bị nhìn với một ánh mắt khác xưa.
Nhưng cô cũng chưa nói gì, cô định sẽ kiềm chế, hơn nữa sở dĩ hôm nay đi hái đầu cây bông vải là đó là vì vài ngày trước mới tạnh mưa, mấy hôm nay trời không nóng, nên cô mới đi làm việc, nếu mặt trời lại chói chang nhô lên cao, nhất định cô phải đổi công việc khác.
Bây giờ cô cũng không phải một thân một mình, mà còn hai đứa trẻ, nếu bị cảm nắng sẽ không phải là chuyện nhỏ nữa.
"Thật là đến đúng lúc mà." Tô Tình sờ bụng cô một cái, cảm thán nói.
Nếu không có một đôi bùa hộ mệnh như vậy, cô muốn kiếm cớ không làm việc cũng không được, có thể cô thật sự không phải là một người phụ nữ tốt đương thời, cô chính là một người vợ lười, mọi người cũng không ai muốn học cô, học cô sẽ không có tiền đồ.
Nhưng hôm nay sự lười biếng thật sự đúng là hợp lý hơn, dẫu sao hôm nay ôm bụng bầu, nhưng sau này phải sinh con, sinh con xong dù sao cũng phải có người chăm sóc chứ?
Nhà mẹ cô không ở đây, Vệ Thế Quốc càng không cần phải nói, chị cả đã kết hôn nhiều năm trước, hiện tại cũng đã có ba đứa con, điều kiện nhà đó cũng chỉ có thể nói là tàm tạm, đời nào chăm sóc được nhà mẹ bên này?
Em gái Vệ Thế Quốc cũng không cần nói, cô gả đến huyện kế bên, sau khi lập gia đình cũng rất ít khi lui tới bên nhà mẹ.
Cho nên đến lúc đó, chẳng phải đứa trẻ sẽ phải do cô tự thân chăm sóc sao?
Tâm tình Tô Tình không tệ, bắt đầu chuẩn bị cơm tối, mới nấu được một nửa thì Vệ Thế Quốc trở về.
"Chị dâu Cương vừa nói với em, rằng ngày mốt nhà lão Từ đánh xe lừa vào thị trấn, em định thi theo luôn." Tô Tình nói.
"Được, ngày mai anh đi nói một tiếng với lão đội trưởng." Vệ Thế Quốc gật đầu nói.
"Anh thật sự muốn đi cùng em sao?" Tô Tình nhìn anh nói.
"Đi." Vệ Thế Quốc cũng nhìn cô.
Tâm trạng Tô Tình rất tốt, nói: "Vậy được, đi chung đi, đến lúc vào bệnh viện phải có một người chạy việc."
Tính ra cũng được nửa tháng rồi, dù lúc này điều kiện tương đối lạc hậu, chắc cũng có thể kiểm tra được, còn siêu âm B thì có lẽ không kiểm tra được, lúc đến bệnh viện thì hỏi một chút.
Vệ Thế Quốc thì đi bổ củi, Tô Tình thấy nói: "Anh nghỉ ngơi một chút đi, vừa đi làm về đã phải làm việc này, em sẽ không cướp công việc của anh, anh nghỉ ngơi một chút rồi làm tiếp."
Vệ Thế Quốc liền ngồi lại, mặc dù trên mặt không biểu hiện, nhưng trong lòng lại khá hưởng thụ, bây giờ cô mới hiểu được lòng anh.
Trải qua nửa tháng sống chung, sự sợ hãi trong lòng Vệ Thế Quốc ngày càng rõ ràng.
Bởi vì anh thật sự cảm giác được, cô muốn sống cùng anh qua ngày, mà không chỉ đơn thuần là do đứa trẻ, dĩ nhiên, nguyên nhân lớn nhất khiến cô muốn sống cùng anh chính là nhờ đứa trẻ.
Nhưng chuyện này không phải quan trọng lắm, quan trọng là, hiện giờ cô rất quan tâm anh.
Ngoài miệng Vệ Thế Quốc không nói gì, nhưng anh đã đến tuổi này, đời nào lại không hâm mộ cuộc sống vợ con tình cảm nồng nàn cơ chứ?
"Anh có muốn uống một cốc sữa bò không? Lần trước em viết thư về nhà, cha mẹ em đều rất vui mừng, gửi cho em tới ba túi sữa bò." Tô Tình nói.
"Không cần làm phiền cha mẹ, em muốn uống sữa tươi anh có thể đi mua sữa." Vệ Thế Quốc bình tĩnh nói.
Nhưng nhìn thì có rất bình tĩnh, trên thực tế anh nghe những lời này trong lòng bàn tay đều chảy ra chút mồ hôi. Dĩ nhiên Tô Tình nghe được, mặc dù cùng nằm trên một chiếc giường, nhưng vẫn thẹn thùng, len lén nhìn anh liền phát hiện anh đang nhìn cô.
"Cơm sắp nấu xong, anh đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm." Tô Tình nói sang chuyện khác.
Làn da của cô rất trắng, dù đã xuống thôn và sống ở đây khá lâu, nhưng vẫn rất trắng, cho nên rất dễ dàng thấy trên mặt nàng ngượng ngùng ửng đỏ.
Lòng bàn tay vốn đang căng thẳng của Vệ Thế Quốc từ từ thả lỏng, trong lòng không biết vì sao, rõ ràng không uống nước đường nhưng lại cảm thấy có chút ngọt ngào.