Thái Mỹ Giai không nhịn được nói: "Cậu còn có mặt mũi nói sao, trước đó không phải đã nói chỉ là vợ chồng giả thôi hả, nhưng hôm nay cậu... hôm nay cậu..."
Cô ta không nhịn được mà nhớ tới những lời nói bên ngoài, nói Vệ Thế Quốc thân là đàn ông khả năng hơn người, thứ đó rất là lớn, nhất định là Tô Tình đã bị trừng trị ngoan ngoãn nghe theo ở trên giường rồi, nên bây giờ mới trở nên mềm mại như vậy, muốn sống thật tốt với anh.
Nghĩ tới đây, Thái Mỹ Giai không nhịn được mà đỏ mặt lên, nói: "Cậu thật là hư hỏng, tớ không thèm để ý tới cậu nữa!"
Nói xong câu này, cô ta liền dậm chân chạy ra ngoài.
"Mỹ Giai à, mau mau trả tiền tớ đi nha, tớ chờ cậu." Tô Tình hô một tiếng về phía cô ta, làm cho Thái Mỹ Giai đang chạy mà suýt chút nữa trẹo chân, thế nhưng cũng không quay đầu lại mà chạy tiếp.
Tô Tình hừ lạnh một tiếng, đóng cửa lại rồi đi vào trong nhà chuẩn bị nghỉ trưa.
Vừa mới đi vào trong nhà đã thấy Vệ Thế Quốc nằm bên chỗ của anh, nhìn dáng vẻ thì dường như đã ngủ, Tô Tình lại đi rửa mặt, cũng rửa cổ và tay một lần, trời nóng nên cũng chẳng còn cách nào khác, cứ luôn dính dính nhớp nhớp.
Sau khi cô rời khỏi đây, Vệ Thế Quốc mở mắt ra.
Vốn dĩ là đang ngủ, nhưng khi nghe được giọng nói của Thái Mỹ Giai thì tỉnh lại, anh biết Thái Mỹ Giai tới thì người phụ nữ này nhất định sẽ nói cái gì đó.
Quả nhiên không hề sai một chút nào cả.
Không thể gả cho thanh niên tri thức Bùi, vậy thì gả cho ai cũng đều giống nhau.
Còn những lời khác, Vệ Thế Quốc làm như không nghe thấy, bao gồm cả câu nói thanh niên tri thức Bùi không xứng xách dép cho anh, bởi vì kia là lời nói lúc tức giận, còn câu này mới là lời trong lòng, vậy cũng đủ rồi.
Anh nhắm lại ngủ tiếp, không thể quan tâm đến chuyện của người phụ nữ này được, phụ nữ càng đẹp càng lừa người, chỉ cần không nói chuyện với cô, không ở bên cạnh cô là sẽ không bị cô đầu độc.
Nhưng tại sao trong lòng anh lại cứ không thoải mái như vậy chứ? Rốt cuộc là anh có điểm nào không bằng thanh niên tri thức Bùi? Chính anh cũng không hề cảm thấy mình thật sự không bằng tên mặt trắng kia!
Tô Tình rửa chân tay xong cũng đi vào ngủ, buổi trưa ngủ một lúc cũng rất tốt.
Chỉ là vừa mới lim dim thì đã nghe được tiếng còi bắt đầu làm việc bên ngoài vang lên, trời nắng gắt như vậy, Tô Tình nằm trên giường nghĩ, những ngày tháng như thế nào bao giờ mới kết thúc đây?
"Nếu như cô không muốn đi làm thì xin nghỉ." Vệ Thế Quốc thấy dáng vẻ này của cô, nói.
"Có thể sao?" Hai mắt Tô Tình sáng lên.
"Ừ." Vệ Thế Quốc quay mặt sang không nhìn cô, đáp một tiếng.
"Vẫn là anh thương em, vậy thì xin nghỉ cứ giao cho anh vậy!" Tô Tình không khách sáo nói.
Vệ Thế Quốc thiếu chút nữa là bị sặc nước, hối hận đã bảo cô xin nghỉ, người phụ nữ này đúng là cái gì cũng dám nói ra mà!
Dĩ nhiên là Tô Tình dám nói, dưới bối cảnh này, người đàn ông có thể khiến cô không cần phải đi làm chính là người đàn ông tốt.
Còn đòi hỏi cái gì nữa chứ? Chủ động xin nghỉ cho cô luôn đi.
Cho nên cô không chỉ nói cảm ơn ở ngoài miệng, mà còn nhét cho anh một quả hồng chín để cho anh cho ngọt miệng.
Vệ Thế Quốc vừa ăn hồng chín trong miệng vừa xin nghỉ với đại đội trưởng.
Đại đội trưởng Mã vẫn rất thấu tình đạt lý, nói: "Bây giờ là mùa nóng, xin nghỉ thì cứ xin nghỉ đi, chỉ có điều cậu vẫn phải tiếp tục đạt được mười điểm công."
"Dạ." Vệ Thế Quốc gật đầu.
Đại đội trưởng Mã hài lòng vỗ vỗ bả vai anh, nói: "Đi làm đi." Cũng chẳng trách ông ta vui lòng chú ý đặc biệt hơn mấy phần đối với Vệ Thế Quốc, thật sự là thanh niên Vệ Thế Quốc này rất tốt.
Nếu như không phải thành phần trong nhà anh quá kém, vậy thì người kế thừa chức đại đội trưởng này anh chính là ứng viên tốt nhất.
Nhưng bởi vì thành phần, những thứ như vận động bầu cử là không cần phải nghĩ đến.
Vệ Thế Quốc chờ người anh em Vương Cương để đi cùng nhau, Vương Cương vừa mới đi tới đã thấy anh, không nói hai lời lập tức chạy tới, tám chuyện nói: "Cậu mau nói với tôi đi, vợ cậu bị cậu thu phục thế nào vậy? Tôi thấy tính tình cô ấy rất kiêu ngạo, ngoại trừ thanh niên tri thức Bùi ra thì ai cũng coi thường, nhưng bây giờ còn không phải đã từ bỏ thanh niên tri thức Bùi để sống thật tốt với cậu hay sao!"
Vệ Thế Quốc không nhịn được mà nhớ tới dáng vẻ dịu dàng của người phụ nữ kia, nhưng anh biết, những thứ người phụ nữ này biểu hiện ra đều là giả tạo.
Toàn bộ cũng chỉ vì cô không có tiền mà thôi.
Còn nữa, cô cũng hoàn toàn không mang thai, nào có ai mới mấy ngày đã biết mình mang thai chứ, dù có đi bệnh viện cũng chưa chắc kiểm tra ra được.
Lời nói dối này cũng có hơi lớn, không biết là đến lúc nên vạch trần nữa.