Tô Tình vừa nhìn đã biết ý định của anh, liền nhanh miệng nói: " Anh ăn nhanh đi, trời này anh đem nó về lại hỏng mất đấy."
Bà lão cũng gật đầu nói: " Đem về không nổi đâu."
Vệ Thế Quốc liền hỏi Tô Tình: " Hay là em lại ăn một cái nhé?"
Tô Tình nói: " Anh ăn đi, đừng chỉ chú ý chăm sóc em như vậy, em cũng ăn không nổi nữa rồi."
Lúc này Vệ Thế Quốc mới chịu ăn, đùi gà xác thực là rất thơm ngon, ăn xong rồi anh liền đi trả tiền, sau đó mới dẫn Tô Tình rời khỏi cái viện nhỏ hẻo lánh này.
Tô Tình cái gì cũng không hỏi, Vệ Thế Quốc nói: " Chúng ta đi cửa thành đợi xe lừa thôi."
" Được." Tô Tình gật gật đầu, trên đường đi tới cô cũng đã được mở mang kiến thức rồi, con đường trở về thôn này thật không gần, ngồi xe lừa về cũng tốt.
Hai người bèn đi tới cửa thành bên này đợi xe, đợi chừng khoảng nửa tiếng, lão Từ mới dẫn thêm mấy nữ đồng chí khác chậm rì rì đuổi theo xe lừa qua lại.
Tô Tình thì lên xe lừa rồi, Vệ Thế Quốc tự nhiên là đi theo ở xa xa phía sau.
Trên xe lừa, Vương Mạt Lị nhìn túi đồ của Tô Tình, nói: " Thanh niên trí thức Tô, cậu đều mua cái gì rồi, mua nhiều như vậy?"
" Cũng không có gì, chính là vài đồ dùng hằng này thôi, xà phòng gì đó." Tô Tình nói.
Một cô gái bên cạnh cũng nhịn không nổi mà nói: " Cô mua được hả? Lúc nãy bọn tôi vừa đi qua cái người bán hàng không chịu bán cho bọn tôi đấy!"
" Vậy chắc là do mấy cô không có phiếu mua xà phòng rồi." Tô Tình nói.
Cái gì cũng phải có phiếu mua, có tiền không phiếu cũng không mua được, trừ khi đi chợ đen, chỉ là mua đồ ở chợ đen giá đắt gấp mấy lần.
Vương Mạt Lị cùng mấy cô gái ở trong thôn đúng là không có phiếu, cho nên không mua được.
" Tôi mua hai miếng xà phòng, nếu như các cô thiếu thì tôi đưa các cô một miếng, các cô mỗi người một nửa nhé?" Tô Tình nghĩ 'sau này phải sống ở trong thôn, cũng là phải sống lâu dài, làm sao để tạo quan hệ mới tốt, cũng không thể không đặt người khác vào trong mắt được?'
Cho nên cô mới nói như vậy.
Vương Mạt Lị cùng cô gái nói chuyện này chính là muốn mua xà phòng, cũng có nghĩa là điều kiện của bọn họ tốt có thể mua được xà phòng, ba cô gái còn lại đều không cần, bọn họ chính là theo vào thành để mua dây buộc tóc gì đó.
"Cô bằng lòng chia cho bọn tôi ư?" Ánh mắt Vương Mạt Lị liền nhìn về phía cô.
" Chia chứ, tôi không phải vẫn còn một miếng khác đây sao." Tô Tình nói, cô cũng là có tính toán của cô, sau này Vệ Thế Quốc chắc chắn sẽ đi làm vật tư về đây, xà phòng thì tính là cái gì chứ? Một miếng dùng ít lại cũng đủ dùng rồi, dẫu sao ở nhà vẫn còn nửa cục kia kìa.
Vương Mạt Lị vẫn có chút khó chịu cùng cô gái gọi là Trần Song Song cùng nhau cầm tiền đưa cho Tô Tình, tiền này đương nhiên tính là tiền phiếu mua, rõ ràng trả cho Tô Tình.
Tô Tình cũng đem xà phòng đưa cho các cô, trở về lại dùng dao cắt mỗi người một nửa là được.
Bởi vì có miếng xà phòng này làm chất bôi trơn, Tô Tình đã thành công tạo mối quan hệ với mấy cô gái trẻ ở trong thôn này, bởi vì Tô Tình đã nói, lần sau nếu mà còn mua không được xà phòng có thể đi tìm cô, không biết chừng trong tay cô có phiếu mua, có thể giúp nhau trao đổi.
Lời này tất nhiên sẽ nhận được sự chào đón rồi, các cô gái đều thích đẹp, đương nhiên sẽ rất vui lòng muốn xà phòng, tắm rửa xong toàn thân đều là hương thơm.
So với Tô Tình trong ấn tượng của các cô, không thể nghi ngờ Tô Tình khéo nói thân thiện bây giờ càng được hoan nghênh hơn một chút.
Liền ngay Vương Mạt Lị cũng cảm thấy Tô Tình thật là muốn cùng Vệ Thế Quốc êm đềm sống qua ngày rồi, bởi vì lúc này cũng bắt đầu tiếp xúc với các cô rồi, trước kia cô còn chẳng thèm đấy.
Tô Tình đã vươn cành ô liu ra rồi, Vương Mạt Lị cũng bằng lòng cùng Tô Tình qua lại , bởi vì sau này có khi còn cần cùng Tô Tình trao đổi phiếu mua.
Hơn nữa nhà cô điều kiện tốt như vậy, đồ gửi qua cũng có thể khiến cô ta có thể mở mang tầm mắt, không phải sao?
Chính ví dụ như cô nói cái gì mà kem Bạch Tước Linh Tuyết Hoa, đều dùng để thoa lên mặt, cô có thể trắng như thế này chính là dùng cái đó thoa mặt!
Thanh niên tri thức Tô Tình này trên người luôn có mùi hương, chính là do dùng mấy cái này, chỉ là bây giờ mang thai rồi lo lắng ảnh hưởng tới đứa con trong bụng nên mới không dám dùng nữa.
Nghe cô nói như vậy, Vương Mạt Lị liền có chút động tâm rồi, không biết thanh niên tri thức Tô có bằng lòng đem phần kem còn thừa kia đổi cho cô ta hay không?
Cô ta cung chưa có dùng cái gì mà kem Bạch Tước Linh Tuyết Hoa đấy!