Chương 30. Một rồng một phượng 3

Thập Niên 70: Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Niên Đại 12-04-2023 21:43:46

Tâm tình Tô Tình vẫn còn tốt, nhìn anh nói: "Được, nhưng nếu lúc đó kiểm tra ra em không mang thai thì làm thế nào?" Vệ Thế Quốc cảm thấy cô có thai, cô cũng nằm mơ thấy như vậy! Năm đó lúc mẹ anh nằm mơ thấy một con hổ, sau đó sang ngày thứ hai liền phát hiện mang thai, cho nên lần này anh hết sức tin tưởng không chút nghi ngờ. "Hả? Tại sao không nói chuyện, nếu kiểm tra không mang thai thì sao?" Tô Tình chờ câu trả lời của anh. Thế Quốc không biết vì sao thái độ nói chuyện với cô không còn căng thẳng nữa, có lẽ là bởi vì cô rất có khả năng mang thai đứa trẻ, hơn nữa nhìn dáng vẻ còn rất mong chờ ngày nó ra đời, anh liền không lạnh nhạt như vậy nữa, dù sao cô cũng mang thai đứa con chung của họ. Anh thốt lên: "Nếu không mang thai thì phải thật cố gắng hơn nữa." Mặt Tô Tình đỏ lên, thật sự không nghĩ tới người đàn ông này lại nói ra những lời như vậy, giả vờ giận trừng anh một cái, không nói lời nào mà ăn. Vệ Thế Quốc không khỏi mềm lòng, cô... Cô thật sự bằng lòng ở lại chung sống với anh? "Anh thu dọn chén đũa." Tô Tình ăn xong liền trở về phòng viết thư. Cô muốn viết thư về nhà, nói cho nhà cô chuyện cô mang thai, để lần sau có gửi đồ thì gửi thêm ít sữa bột tới. Vé sữa bột cũng không dễ kiếm, nhưng nhà cô quan hệ rộng, không thừa cũng không thiếu, luôn có thể gửi một gói cho cô. Anh cả và anh hai cô năm nay hai mươi ba tuổi, lớn hơn cô bốn tuổi nhưng vẫn còn chưa kết hôn, cho nên dù mỗi tháng gửi cho cô không ít tiền, điều kiện gia đình cũng rất tốt, cô cũng thật sự không ngại chìa tay ra với người nhà, bởi vì bây giờ cô thật sự rất cần sự trợ cấp từ gia đình. Vệ Thế Quốc có tiền, cũng có quan hệ, nhưng đều là vấn đề riêng, không thể gặp mặt, nhưng những gói hàng bố mẹ cô gửi tới hoàn toàn có thể mở ra dưới ánh mặt trời, sự khác biệt giữa hai người rất rõ ràng. Dĩ nhiên viết thư cũng không chỉ là muốn gửi đồ, còn muốn xin lỗi bố mẹ cô, tất nhiên chủ yếu vẫn là nói hôm nay cô rất hạnh phúc, mặc dù một thời xốc nổi, nhưng con rể nông thôn của họ rất tốt, đối xử với cô cũng không tệ, để bọn họ không cần lo lắng cho cô. Nguyên chủ ngày trước đến một câu giải thích cũng không có, lúc muốn xin đồ cũng rất có lý chẳng sợ, nhưng những thứ này lại rất ngang ngược vô lý. So ra, dường như người bạn tốt nhất Thái Mỹ Giai mới là người thân của cô, thật sự không biết phải nói gì. Nhưng khi xảy ra với Tô Tình, cô tự nhiên sẽ không làm tổn thương người thân của mình, cô biết rõ ai mới là người thân của cô. Bức thư này vừa gửi tới đã được bà Tô nhận được, bởi vì cháu trai của mẹ cô chính là người đưa thư. Nhưng khuôn mặt bà Tô nghiêm nghị, đến cả việc mở thư cũng không làm, đợi đến khi về đến nhà liền ném bức thư lên bàn, vẫn chờ đến khi ông Tô về đến nhà mới mở ra xem. Bà Tô nấu cơm ở trong phòng bếp, nghe được giọng nói vui vẻ của ông Tô ở bên ngoài, nhất thời nói: "Có phải ông lại đưa tiền cho con bé đấy không? Con bé chết tiệt đó đúng là bị ông chiều đến hư thân, không biết trời cao đất dày là gì, chuyện gì cũng dám làm!" Vốn dĩ gia đình bà đâu cần con gái phải xuống thôn quê? Nếu như thật sự muốn xuống thôn quê cũng để con trai nhỏ đi, một cô gái lớn muốn xuống thôn cũng là chuyện không tránh kịp, bởi vì đường sá nông thôn người bình thường không quen, nếu gặp phải những phường lưu manh trộm cướp thì phải làm sao? Con gái nhà người ta nghe chuyện phải xuống thôn quê thì quỳ xuống cầu xin cha mẹ không muốn đi, nhưng đứa con gái này lại chỉ vì si mê con trai nhà người ta mà kiên quyết đòi đi theo. Nhưng cũng may là không quá xa, mặc dù ngồi xe cũng phải đi mấy vòng, có thể cuối cùng không ra tỉnh, sự trợ cấp từ gia đình cũng sẽ không khiến cuộc sống đến nỗi quá khó khăn. Nhưng bà Tô tức giận ở chỗ, đứa con gái bất hiếu này vừa xuống thôn quê không bao lâu đã tùy tiện tìm gả cho một thanh niên nông thôn, cô còn nói dối gia đình, nhờ hàng xóm mà gia đình cô mới biết chuyện. Nuôi lớn đứa con gái này như vậy, nuông chiều từ nhỏ, cuối cùng lại nuôi dưỡng thành như thế, bà Tô tức giận đến mức không chịu được. Bà cũng ra lệnh cho ông Tô không được phép gửi đồ nữa, những thứ lần trước gửi thật ra đều là ông Tô lặng lẽ bảo con trai nhỏ chuẩn bị. Bà Tô là bà chủ của gia đình đời nào lại không biết, chẳng qua là mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi, nhưng hôm nay nhắc tới cô bà vẫn rất tức giận. Lập gia đình ư, đây là chuyện lớn như thế nào? Đây chính là chuyện cả đời.