Từ chuyện anh đưa nón lá cho lão đội trưởng là có thể nhìn ra được cách đối nhân xử thế của anh rồi.
Tô Tình không hỏi gì thêm về chuyện này nữa nhưng canh gừng phải dự trữ sẵn cho anh mới được.
Vệ Thế Quốc định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ ngồi nhìn mưa.
Tô Tình không vội làm sủi cảo, nhìn trời mà nói: "Cơn mưa này sợ là không tạnh ngay đâu đúng không?"
"Không sao, còn chưa đến mùa thu hoạch. Bây giờ trời nóng, cũng đỡ tốn công tưới nước." Vệ Thế Quốc nói.
Tô Tình gật đầu một cái, nói: "Trời mưa thấy mát mẻ hơn nhiều, ngồi không ở nhà cũng thấy nóng."
Vệ Thế Quốc im lặng không nói gì.
"Uống nhanh đi, hẳn là đã nguội bớt rồi." Tô Tình liếc mắt nhìn sang bát canh gừng.
Vệ Thế Quốc liền uống.
Uống xong bát canh gừng cay cay ngọt ngọt, cả người cảm thấy hơi nóng, thực ra theo ý kiến của anh thì không cần nấu canh gừng bởi vì cũng chưa phải là mùa đông, trời nóng bức như này tắm mưa cũng giống như xuống sông bơi lội mà thôi.
Nhưng mà nếu cô nấu thì anh uống là được, tóm lại không cần ầm ĩ cãi nhau làm gì.
Tô Tình rất hài lòng, còn rót cho anh chút nước súc miệng, sau đó mới đi vào làm sủi cảo
Vệ Thế Quốc ngồi dưới mái hiên, ngắm nhìn mưa rơi, cảm nhận chút ấm áp ngắn ngủi từ người phụ nữ đang ở trong bếp nấu cơm cho anh.
Trái tim cứng rắn của anh lúc này dần tan chảy ra một chút.
Anh nghĩ sống như thế này cả đời cũng tốt, nhưng ngay sau đó anh lại tự giễu mà lắc đầu.
Người phụ nữ này làm sao lại sống qua ngày với anh chứ? Anh chỉ đi học mấy năm, ở trong mắt cô, vừa là người nhà quê, vừa là thành phần phú nông, làm sao cô ở cùng anh chứ?
Vậy mục đích của cô là gì? Nếu không có mục đích gì khác, thì đại khái là do cô nghĩ mình có thai nên mới thay đổi thái độ với anh?
Chẳng qua là nào có chuyện trùng hợp như vậy, mới một đêm liền mang thai?
Chờ khi cô phát hiện ra mình không mang thai, đến lúc đó cô sẽ trở lại trạng thái ban đầu phải không?
Vệ Thế Quốc mải mê suy nghĩ, không biết từ lúc nào trước mặt anh có một bát sủi cảo nóng hổi, cùng một bát tương giấm tỏi.
"Anh ăn trước đi." Tô Tình nói.
Vệ Thế Quốc không nhúc nhích, Tô Tình biết anh đang đợi cô ăn cùng, vì vậy mỉm cười đi vào bếp lấy phần của mình ra.
Sủi cảo rất nhiều, nhưng cô không có cảm giác ăn ngon miệng, trong bát có khoảng hai mươi cái sủi cảo.
"Trong nhà còn dư một ít thịt, em đem ướp, để dành nấu cháo và xào rau." Tô Tình nói.
Hai lạng thịt trộn cùng với cải xanh dĩ nhiên không có bao nhiêu, nhưng ăn vào cũng rất thơm.
Vệ Thế Quốc ăn rất thỏa mãn, một chén sủi cảo lớn như thế cũng vào trong bụng anh.
Không chỉ sủi cảo ngon mà đồ ăn kèm cũng ngon, Vệ Thế Quốc ăn xong còn chủ động đi rửa chén.
Tô Tình cũng không quan tâm đến anh, cô ăn no xong thì vào nhà đọc sách, mặc dù trời mưa mát hơn một chút, nhưng vẫn có chút oi bức.
Cô cầm cây quạt vừa quạt vừa đọc sách, Vệ Thế Quốc làm xong bước vào thấy cô đang đọc cái gì đó.
"Có muốn cùng em đọc sách không?" Tô Tình thuận miệng hỏi.
"Không cần." Vệ Thế Quốc mím môi nói.
"Ừm, vậy anh đi nghỉ trước đi." Tô Tình cũng không lo lắng cho tương lai của anh.
Sau này cô muốn thi đại học, nhưng Vệ Thế Quốc sau này lại làm ăn, nhất là sau khi cải cách, anh sẽ là một trong những người thuộc nhóm đầu tiên trở nên giàu có, đầu tiên là bán hàng, sau này trở thành ông chủ, sau đó trở thành ông trùm bất động sản.
Chẳng qua đàn ông là núi, phụ nữ có thể quật ngã núi thì gọi là đàn bà.
Đàn ông là bầu trời, phụ nữ có thể chọc thủng bầu trời thì gọi là vợ.
Dù cho anh có bản lĩnh bao lớn thì cuối cùng cũng không trốn thoát khỏi số phận nam phụ, bị nữ phụ Tô Tình hãm hại thành ra kết cục mà người ngoài cũng không nhìn nổi
Sau khi tỉnh dậy, cô lại trở thành nữ phụ độc ác hãm hại anh ...
Mưa tầm tã không ngớt.
Suốt từ mười một giờ trưa mãi đến chạng vạng tối mới có dấu hiệu vơi bớt. Tuy đã bớt nặng hạt, nhưng mây đen dày đặc vẫn bao trùm lấy bầu trời, cơn mưa này chưa biết lúc nào mới tạnh.
Lão đội trưởng sai đứa cháu trai mang nón lá tới, vì thế nhân lúc chiều tối mưa đã ngớt, Vệ Thế Quốc liền đội nón lá mang theo giỏ trúc đi ra ngoài.
Anh hiện giờ vẫn không muốn nói chuyện với cô, nhưng Tô Tình không quá bận tâm, chỉ là trước khi rời đi liền bỏ vào miệng anh một viên kẹo sữa.
Vệ Thế Quốc muốn mở miệng bảo anh tự ăn, nhưng miệng lại tự động mở ra cho Tô Tình đưa kẹo vào.
Anh đến tìm hai chú cháu Vương Cương và Hắc Thán cùng nhau đi bắt cá, vị ngọt của viên kẹo trong miệng từ từ chảy vào tận trong tim.
Thu hoạch hôm nay không tệ, bốn giờ ra ngoài bắt cá, thoắt cái, sáu giờ đã về đến nhà.
Còn đem theo cả một giỏ đựng đầy cá, trong đó nhiều nhất là cá diếc, có năm sáu con, ngoài ra còn có thêm một con cá chép, tuy không gọi là nhiều nhưng ít nhất cũng được một cân.