Tô Tình không quá hài lòng nhìn cô ta nói: "Mỹ Giai, tớ coi cậu như chị em ruột, nhưng cậu nói chuyện kiểu gì vậy? Hơn nữa tớ cũng còn muốn hỏi cậu một chút, tớ đã từng nói với cậu chuyện tớ và Vệ Thế Quốc không phải là vợ chồng thật, thế mà cậu lại mang chuyện này của tớ lan truyền đi khắp cả thôn đều biết thế hả?"
Thái Mỹ Giai đảo mắt một vòng, nói: "Trước đó là tớ lỡ miệng, ai biết cái người miệng rộng kia lại đi nói khắp nơi như vậy chứ, không phải là tớ cố ý nói chuyện xấu của cậu ra đâu."
Nói xong lại vội nói tiếp: "Không nói đến chuyện này nữa, cậu và Vệ Thế Quốc đã xảy ra chuyện gì vậy? Hôm nay khắp thôn đều nói là cậu mang thai con của Vệ Thế Quốc, cậu thật sự muốn ở lại nông thôn sống với Vệ Thế Quốc sao?"
"Khắp thôn đều biết?" Tô Tình cũng kinh ngạc nói, tốc độ nhanh như vậy sao.
"Vậy thì cũng không phải, tớ nghe nói ở bên thanh niên tri thức, đặc biệt chạy tới đây." Thái Mỹ Giai nói.
Tô Tình gật gật đầu, nghe nói thì cứ nghe nói đi, dẫu sao cũng là cô cố ý nói mà, cô phải tránh xa nam nữ chính thật xa mới được, cũng không nên xuất hiện cùng với nhau, dính dáng đến một chút thôi cũng không tốt chút nào cả.
"Cậu mau nói cho tớ biết đi, rốt cuộc là thật hay giả?" Thái Mỹ Giai nhìn cô nói.
"Chẳng phải là cậu đã nghe nói rồi sao, còn tới hỏi tớ là thật hay giả làm gì?" Tô Tình bĩu môi nói.
Thái Mỹ Giai trợn trừng hai mắt: "Như vậy là thật hả? Cậu thật sự muốn ở lại sống cùng với Vệ Thế Quốc? Cậu phải biết là, anh ấy chỉ là một tên đàn ông ở nông thôn, nếu như mang đi so sánh với thanh niên tri thức Bùi, đúng thật là còn không xứng xách dép cho thanh niên tri thức Bùi, vậy mà cậu còn có thể để ý anh ấy sao?"
"Cậu đang nói gì vậy, cái gì gọi là không xứng xách dép cho thanh niên tri thức Bùi? Tớ thấy phải là Bùi Tử Du không xứng xách dép cho Vệ Thế Quốc mới đúng!" Tô Tình nhất thời mắng lên.
Thái Mỹ Giai ngơ ra, không tưởng tượng nổi nhìn Tô Tình, đây là lời mà Tô Tình có thể nói ra sao?
Tô Tình cũng biết là mình lỡ lời, có thể lừa gạt người khác, nhưng lại không thể lừa được người bạn thân lớn lên với nhau từ nhỏ Thái Mỹ Giai này.
"Cậu biết không, anh ấy lại đi ăn đùi gà và cháo gà của Trần Tuyết, lần trước tớ mang bánh bao từ xa như vậy về cho anh ấy, thế mà anh ấy không thèm nhìn, như vậy thì phải sỉ nhục tới mức độ nào anh ấy mới có thể hài lòng chứ?" Tô Tình mặt đầy vẻ suy sụp nói.
Vậy thì chẳng trách, Thái Mỹ Giai nói: "Tớ cũng biết là cậu đã tủi thân, nhưng cậu cũng không thể truyền ra chuyện cậu mang thai được, đây chẳng phải là cậu tự chặt đứt đường lui của mình sao? Bây giờ toàn thôn cũng đều đang đồn ầm lên, cậu mau đi giải thích rõ đi!" Trên mặt tràn đầy biểu cảm vì muốn tốt cho cô.
"Truyền thì cứ truyền đi, không gả cho Bùi Tử Du được, vậy thì gả cho ai mà chẳng giống nhau chứ?" Tô Tình nói với vẻ có chút thất tình, cũng chẳng còn cách nào khác, trước mắt vẫn còn phải diễn cái vai nữ phụ si tình cuồng dại này.
"Cậu lại cứ cam chịu, chìm đắm trong trụy lạc như vậy sao?" Thái Mỹ Giai thấy bộ dáng này của cô mặc dù trong lòng rất sung sướng, nhưng vẫn chưa đủ đâu, cô ta nói: "Cậu nhất định phải tin tưởng câu trời không phụ người có lòng, chỉ cần tình cảm của cậu có thể kiên cố như sắt thép, vậy thì cục đá bướng bỉnh cũng có thể bị cậu cảm hóa, nhưng bây giờ cậu còn truyền ra tin mình mang thai, như vậy thì sau này đúng thật là có muốn cũng không còn cơ hội nữa rồi, mau chóng đi thanh minh nói là cậu không mang thai đi!"
Tô Tình bắt đầu nghĩ, hại cô như vậy rốt cuộc là có lợi ích gì với Thái Mỹ Giai chứ? Nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không suy nghĩ ra được chỗ có lợi nào quá lớn cả.
Như vậy thì đơn thuần chỉ là không nhìn nổi cô sống tốt hả? Muốn cô tiếp tục theo đuổi tới cùng, làm ra trò cười với thanh niên tri thức Bùi.
Thật là ác độc, quá độc ác.
"Chuyện này không thanh minh được, đêm hôm đó, Vệ Thế Quốc đã có được tớ rồi, bây giờ trong bụng nhất định là đã bị anh ấy làm lớn, sao có thể thanh minh được đây?" Tô Tình thở dài nói.
Thái Mỹ Giai che ngực, cuối cùng thì cô ta cũng là gái còn trinh, không nhịn được mà cả mặt và tai đều đỏ lên: "Cậu... cậu thật sự đã làm chuyện vợ chồng với Vệ Thế Quốc rồi sao?"
"Nếu không thì sao chứ?" Tô Tình không có tinh thần nói: "Bây giờ cứ như vậy đi, hiện tại trong lòng tớ cũng rất loạn, đúng rồi, khi nào thì cậu trả tớ tiền? Hiện tại tớ không còn một xu nào cả, cậu mau kiếm tiền trả tớ đi chứ, nếu như không nhờ cậy được người khác thì cũng thôi đi, nhưng nếu như ngay cả cậu mà cũng không tin được, vậy thì tớ thật sự là sẽ vô cùng thất vọng đó."