Chương 3: Buổi phỏng vấn kinh hoàng

Livestream Siêu Kinh Dị

Ngã Hội Tu Không Điều 18-09-2023 16:01:16

Theo cách nói thông thường, trong tiếng Việt, tiếng Hàn và tiếng Nhật, số "4" cũng gần âm với chữ "tử". Do đó, người ta cho rằng đó là con số xui xẻo. Ví dụ như, một số tòa nhà to to xíu sẽ không có tầng 4 và tầng 14, mấy chiếc tàu mới ở Hồng Kông không có biển số 4, biển số xe tại Đài Loan cũng chẳng có nơi nào mang số 4. Bên cạnh đó, khi chọn số điện thoại di động, chúng ta cũng thường tránh né dãy số đuôi là 4. Trước đây, tôi chẳng hề tin mấy thứ duy tâm thế này. Nhưng đêm nay, tôi buộc phải suy nghĩ thật kỹ khi nhìn biển số phòng phía trước đỉnh đầu. "Phòng số 444" Địa chỉ trên tờ quảng cáo nhỏ kia hoàn toàn chính xác. Hiện tại, ngay cả tôi cũng khó có thể tin, lại có một nơi như vậy tại Giang Thành. "Có nên đi vào không nhỉ?" Tương tự như chơi game đến map cuối, tâm tình của tôi vô cùng phức tạp lúc này. Hành lang đen kịt, chẳng thấy rõ phần cuối. Chân của tôi thỉnh thoảng đạp trúng sàn gỗ mục và thi thể của một loài côn trùng nào đó. Hơn nữa, thứ mà tôi lưu ý là vị trí hiện tại. Đây chỉ là tầng hầm số 4 mà thôi, chẳng hiểu sao điện thoại lại mất sóng. Thanh vũ khí duy nhất là gậy chích điện mini nhập khẩu từ Đức với điện thế 8000 vôn cũng không dùng được. Tôi mất hết tất cả công cụ vũ trang, chỉ còn đôi bàn tay không đối mặt với tất cả những rủi ro sắp xảy ra. Từ hoàn cảnh âm u, kinh dị trước mắt đến lời thơ ghép chữ đầu của bà cụ ban nãy, điều đó khiên tôi càng lo lắng, đề phòng, càng nghĩ càng sợ. "Nếu tất cả chỉ là một trò đùa dai hoặc chương trình giải trí, vậy thủ đoạn của kẻ này cũng qua là đầu tư nha. Mình đã để tâm quan sát khắp nơi, mà chẳng tìm thấy cái camera nào do con người lắp đặt quanh đây cả. Đây... không giống một trò đùa." Đặt tay lên cửa, tôi bắt đầu tưởng tượng. Sau khi mở cửa, tôi sẽ thấy hàng chục máy quay phim chiếu vào bản thân, lại thêm một người MC với u phục gọn gàng bước đến ôm một cái thật chặt, rồi cầm micro hô to: "Chúc mừng anh Cao vượt qua thử thách. Đây là 1 triệu tiền thưởng của anh..." Tự sướng là hạnh phúc, nhưng hiện thực đều là thương đau. "Cót két" Tiếng mở cửa rợn gáy đi kèm với bụi bặm bay tứ tán, tôi bước vào phòng. "Có ai không?" Ánh đèn lờ mờ lay động trên đầu, mùi mốc meo tỏa ra từ thảm lót dưới chân. Một cái bàn mục nát đặt giữa căn phòng, trên vách tường có một hàng chữ viết xiên vẹo: Âm Gian Tú Tràng. Chẳng phải những ánh đèn flash nhấp nháy của máy camera như tôi từng tưởng tượng, chẳng phải máu tươi đầm đìa cùng những oan hồn cụt đầu hiện ra. Tình huống hạnh phúc nhất chẳng xuất hiện, nhưng cũng không phải tình cảnh xấu nhất mà tôi chưa từng gặp qua. Đây chỉ là một căn nhà kho trống rỗng phía sau cánh cửa. "Mình không được coi thường. Nếu địa chỉ mà Hạ Tình Chi cung cấp là thật, nơi đây có khả năng là hiện trường đầu tiên mà anh trai cô bé bị giết hại. Nói cách khác, hiện tại mình đang đứng trong một căn phòng từng xảy ra án mạng." Đóng nhẹ cửa phòng, nhìn bóng đèn chập choạng từng tia sáng mà đã lâu không nhìn thấy, tôi yên lòng một chút. "Có ai không?" Dưới ánh đèn, cách bày trí trong phòng khiến người ta có ảo giác nó đã bị bỏ hoang phế từ lâu lắm rồi. Tôi bước trên nền thảm rách nát, lại có cảm giác dưới bước chân vô cùng kỳ quái, tựa như bước trên làn tóc bị máu tươi kết dính vậy. Tiếng sàn nhà kẽo kẹt dưới chân, tôi nhìn xuống, thấy một lỗ hổng tình cờ lộ ra, bên trong là hai cái xác khô của một đầu côn trùng nào đó. Trên cái bàn đặt giữa phòng, có hàng loạt chữ khắc kinh khiếp. Nhiều nơi còn có vết hằn dài sọc, tựa như bị móng tay cào cấu mà thành. Có lẽ, đã từng có một nhóm người ngồi tại đó, chịu đựng một nỗi đau đớn, dằn vặt cùng cực. Đi tới vị trí tận cùng bên trong, tôi quan sát cẩn thận 4 chữ Âm Gian Tú Tràng được viết trên tường bằng một thứ sơn vữa nào đó có màu đỏ tươi. Ban đầu nhìn vào cũng thấy bình thường, nhưng khi xem một hồi lâu, tôi cứ có cảm giác là lạ và ghê ghê từ những con chữ trước mặt. "Nước sơn thông thường ở trong không khí hồi lâu sẽ đọng thành khối chảy xuống; còn những chữ trước mặt lại có màu sắc đậm hơn, trong màu đỏ lại có từng hạt nhỏ li ti, đây là đặc điểm mà máu tươi mới có..." Bên cạnh bức tường đó, tôi lại thấy một cánh cửa nhỏ. Do tìm tòi xung quanh nhưng chẳng có phát hiện gì, tôi bèn đẩy cánh cửa nhỏ ấy ra. "Vù..." Nhiệt độ trong căn phòng bỗng nhiên giảm đột ngột. Tôi hít vào một luồng khí lạnh, cả người căng cứng tại chỗ. Căn phòng nhỏ bên trong không quá lớn, bày biện một chiếc bàn dài màu đen. Một bên bàn, có ba người đang ngồi! Bọn họ ăn mặc trang phục chỉnh chu, tựa như hình ảnh vị MC của chương trình truyền hình mà tôi từng tưởng tượng. Điều duy nhất khiến tôi cảm thấy khó chịu là họ đeo mặt nạ giấy hình người, vừa nhìn còn tưởng đó là ba con rối bị đặt tại nơi đó. "Cậu đến phỏng vấn à?" Người ngồi giữa lên tiếng hỏi, giọng điệu hệt như một cái máy, từ liền từ cứ dừng lại rồi vang lên. âm thanh trầm thấp, kiểu như vừa mở một chiếc hộp thiếc bị rỉ sét lâu ngày. "Đúng, đúng. Em đến đây để phỏng vấn." Đối diện ba người này, tôi khó có thể phán đoán đầy đủ tình hình, cũng có thể ba kẻ này là hung thủ giết hại anh trai của Hạ Tình Chi. Do đó, tôi cần phải có gắng bình tĩnh, giữ tỉnh táo trước bọn sát nhân biến thái này. "Em tình cờ nhìn thấy quảng cáo của công ty mấy anh, nên cảm thấy có hứng thú với Âm Gian Tú Tràng. Trong thời đại internet bùng nổ này, em tin là cần phải làm gì đó thật mới mẻ, thật kỳ lạ mới có thể thành công được. Vì lẽ đó, em muốn gia nhập vào công ty các anh." Tùy cơ ứng biến, hòa nhập vào hoàn cảnh, để tăng cường sức thuyết phục, tôi lấy miếng thẻ quảng cáo nhăn nhúm ra, đặt nó xuống bàn. "Cảm thấy hứng thú à?" Ba người nhìn nhau. Chẳng biết có phải do ảo giác lệch lạc hay không, mà tôi cứ có cảm giác vừa thấy một nụ cười rợn gáy nhếch lên trên những chiếc mặt nạ người giấy ấy. "Nếu cậu đã có thể tìm đến đây, cũng xem như là may mắn đúng dịp. Thế nhưng, làm streamer của Âm Giang Tú Tràng... không phải là một nghề nghiệp mà người sống có thể làm." Người đàn ông mang mặt nạ này dùng hai tay chống cằm, nói: "Tôi hỏi cậu vài vấn đề nhé?" "Dạ được, dĩ nhiên là được ạ." Tôi nói mà không hề thay đổi sắc mặt. Bị đuổi học từ mấy năm trước, tôi rải CV giả khắp các phòng nhân sự tại Giang Thành này, vượt qua biết bao nhiêu cuộc phỏng vấn, để rồi tổng kết ra kinh nghiệm cho bản thân. Những vấn đề mà người phỏng vấn hay hỏi, tôi cũng có đáp án từ nguồn internet. Mang tư tưởng đây chỉ là những câu hỏi bình thường, tôi mỉm cười, gật đầu: "Anh hỏi đi." "Họ tên?" "Em tên Cao Kiện." "Có kinh nghiệm trong ngành nghề này hay không? Ví dụ như, cậu có từng stream tại kênh nào khác hay không?" "Cũng xin lỗi anh. Em chưa từng có kinh nghiệm trong mảng này. Nhưng mà em có năng lực ứng phó và tương tác rất cao. Em nghĩ với tính cách của bản thân, em vô cùng thích hợp để làm một streamer ạ." Vừa thành thật nói rõ khuyết điểm bản thân, sau đó lại nhấn mạnh ưu điểm, đây chính là một trong những kỹ xảo để trả lời phỏng vấn. "Nói đúng lắm. Nhưng streamer của Âm Gian Tú Tràng hơi khác so với streamer của mấy kênh khác. Không những chúng ta cần tương tác với khán giả, mà chuyện quan trọng cần làm nhất chính là sống sót..." "Sống sót ư?" Ngay khi chủ khảo phỏng vấn nói xong câu này, tôi phát hiện tình hình đang dần vượt khỏi tầm kiểm soát. "Chính xác, đơn giản thôi mà, chỉ cần sống sót." Người ngồi giữa vuốt ve chiếc mặt nạ, khiến nó bị méo mó, lộ ra một biểu cảm cực kỳ quái dị: "Trong cái thành phố này, có vô số truyền thuyết đang bị che giấu. Thôn làng tiêu điều, bậc thang thứ 13 trong trường học bỏ hoang, tuyến xe cho người đã chết, gương mặt người lơ lửng trong camera giám sát lúc hừng đông, bé gái áo đỏ lảng vảng trước cửa phòng... Những truyền thuyết tương tự như thế có quá nhiều, chẳng lẽ tất cả đều là bịa đặt ư?" "Cũng có thể..." Trước khi đến đây, ắt hẳn tôi sẽ trả lời mà không chút do dự rằng: "Không sai, tất cả những câu chuyện đó đều là bịa đặt." "Khoan đã, theo lời anh, chẳng lẽ streamer của Âm Gian Tú Tràng sẽ phải đi đến những địa phương đó để trực tiếp về những sự kiện linh dị hay sao?" "Phản ứng nhanh đấy. Tôi bắt đầu thích cậu rồi!" Tiếng cười ha ha của gã này không giống với âm thanh cười cợt mà nhân loại nên có."Vẫy vùng trong bóng tối lúc nửa đêm, chạm thẳng vào sự kinh khủng, đáng sợ nhất của thành phố này, chẳng lẽ cậu không cảm thấy kích thích sao?" "Livestream về câu chuyện ma tại địa phương diễn ra câu chuyện ma đó, đúng thật làm tôi cảm thấy hiếu kỳ. Chuyện này có lẽ làm một vài người xem cảm thấy hứng thú." Tôi trả lời cho có lệ, trong lòng bắt đầu sinh ra ý định rút lui. Theo lý thuyết mà nói, tôi không hề dị ứng với mấy bộ phim kinh dị. Nhưng mà, bảo tôi đi làm nhân vật chính trong mấy phim kinh dị đó lại là một trường hợp hoàn toàn khác hẳn nha. Suy nghĩ vĩ mô một chút, bảo tôi đi bật nắp quan tài lúc nửa đêm, nạy cửa mã, thậm chí có khả năng bị hàng loạt quỷ hồn truy đuổi, tôi thấy khó chịu cả người. "Chuyện ma hả? Không không, xem ra cậu vẫn chưa nắm được vấn đề." Người đàn ông đeo mặt nạ chống hai tay đỡ cằm, ánh mắt ẩn giấu sau lớp giấy ấy cứ như hai thanh kiếm sắc bén đâm xuyên thấu ý nghĩ trong lòng tôi: "Sự thật luôn luôn đáng sợ hơn những câu chuyện ma ấy. Tôi bảo đảm với cậu rằng, nỗi tuyệt vọng đáng sợ nhất mà cậu cần trải nghiệm sẽ bắt đầu ngay khi cậu khám phá ra sự thật ẩn giấu sau mỗi câu chuyện ấy." "Ý anh là sao?" "Câu trả lời ở ngay trong thành phố này. Cậu sẽ trở thành nhân chứng trong một thế giới khác, đi chứng kiến nỗi đáng sợ chân chính bên trong tòa thành thị hiện tại." Gã đàn ông đeo mặt nạ này có vẻ không phải đang kể chuyện tiếu lâm, giọng nói của gã rất nặng nề, vô cùng ngột ngạt. "Hình như không phải đang biểu diễn nha..." Hiện tại, tôi chắc ăn 90 phần trăm Âm Gian Tú Tràng không phải là một trò đùa dai, hay tiết mục giải trí gì cả. Hình như tôi vô tình đá vào một chuyện rắc rối cực kỳ phiền phức rồi. Thân thể hơi nghiêng về sau, tôi nảy sinh ý định trốn chạy. Có lẽ gà đàn ông mang mặt nạ này đã sớm đoán ra ý định của tôi, tôi không thấy gã có bất cứ động tác nào cả, nhưng cánh cửa sau lưng bỗng dưng phát ra âm thanh cọt kẹt, tự đóng lại một cách không ngờ: "Đừng có gấp, buổi phỏng vấn của cậu mới vừa bắt đầu thôi mà."