"Chúng mày muốn cản tao sao?"
Biểu cảm của âm hồn dữ tợn vô cùng, bộ dạng đáng sợ. Dưới ánh lửa kia, nó càng trở nên kinh khủng hơn.
"Lùi lại!" Tôi hét to về phía Thiết Ngưng Hương rồi một mình đứng ở cửa, rút vội lá bùa Trấn Áp cuối cùng.
Sử dụng lá bùa này cũng tức là trên người tôi chẳng còn lá bùa nào bảo mệnh nữa. Nhưng lúc này là tình huống cấp bách, quả thật tôi không nghĩ ra giải pháp nào hay hơn.
"Lần livestream tới, mình nhất định phải chuẩn bị tốt hơn." Tôi nghiến răng một cái, tay giơ cao lá bùa, nhắm tới bọn âm hồn đang đến đây: "Tới đâu hay tới đó vậy! Trước mắt xem ra phải thiêu hết đám búp bê tiếp tay cho bọn âm hồn này, sau mới có cơ hội mà tính tiếp được."
"Ngũ phương thần tướng, mượn nhờ pháp uy, trấn áp vạn vật, cấp cấp như luật lệnh!" Đám búp bê vải càng ngày càng gần, chúng bò trên mặt đất, nhìn lúc nhúc như đám trẻ con đầy tháng, cảm giác sợ hãi như muốn ngừng thở luôn vậy.
"Cao Kiện, thứ này là..." Thiết Ngưng Hương đến gần tôi, chẳng biết cô ấy đang suy nghĩ điều gì. Nhưng cô ấy càng tới gần tôi càng không dám do dự, phất tay ném lá bùa ra.
Ánh sáng vàng lóe lên, ngũ phương thần tướng đứng lặng phía sau, như thể tay tôi đang nắm giữ một cái Phiên Thiên ấn vậy.
"Trấn áp!"
Lá bùa rơi xuống, bọn âm hồn trong phòng như bị vật gì đè vào mà thay đổi hình dạng, đến mức thân thể vặn vẹo. Trong phòng xem ra đang có một lớp khí vô hình cứ dần dần mở rộng.
Những con búp bê vải kia không còn bò về phía cánh cửa nữa, chúng nằm cuộn tròn trên mặt đất, tay chân run rẩy, giống hệt mấy kẻ bị động kinh.
Bùa trấn áp đánh thẳng hướng trước mặt tôi, tôi hiểu rõ câu nói "chớ có tham mà làm không hết", cũng không hy vọng xa vời rằng một lá bùa trấn áp có thể tiêu diệt toàn bộ bọn âm hồn.
Lá bùa này chỉ để ngăn cản bọn âm hồn, không cho chúng phá hỏng kế hoạch của tôi.
Một ngọn lửa bật lên, tôi tóm con búp bê vải ra đốt.
Không có âm hồn bảo vệ, chẳng lâu sau, con búp bê vải đã bùng cháy.
Tôi ngồi xổm xuống, phóng hỏa cả căn phòng, đốt hết đám búp bê. Ngọn lửa dần trở nên không kiểm soát được mà cứ thế lan rộng ra.
Cả căn phòng ngập tràn tiếng ma kêu quỷ khóc, đôi mắt tôi bỗng sáng ngời lên trong ánh lửa: "Đợi lúc Mệnh Quỷ thoát vây, mình đã đủ sức đánh một trận rồi."
Tôi xoay người bước xuống lầu, bỗng va người vào Thiết Ngưng Hương. Hóa ra từ nãy đến giờ cô ấy ôm cánh tay, lặng lẽ đứng phía sau tôi.
"Cao Kiện, anh đang làm gì vậy?"
"Đừng lo lắng, điều quan trọng lúc này là đi cứu Y Y!" Tôi cũng ít nghi ngờ Thiết Ngưng Hương đi. Khi nãy tôi phóng hỏa, ngoài đám âm hồn ở ngoài, chỉ có cô ấy là có thể ngăn cản tôi. Nếu lúc đó cô ấy chạy đến cướp cái bật lửa của tôi, đám âm hồn kia chắc chắn sẽ bao vây tôi khi bùa Trấn Áp hết tác dụng, hậu quả thật khó lường.
Nhưng cô ấy không làm gì cả, bình tĩnh đứng đó. Đôi mắt kia vẫn ánh lên một sự tin tưởng, như thể lúc nào cô ấy cũng tin tôi vậy.
Cánh cửa của căn nhà quỷ thứ ba không biết là kẻ nào đã mở, bên trong lại đầy sát khí. Dù cho là tôi hay là Thiết Ngưng Hương cũng đều không trốn tránh.
Đây là âm mưu của đối phương, là sự sống chết của Y Y, là gương mặt thật của hung thủ vụ án 5 năm trước, là thân phật thật giả của Thiết Ngưng Hương. Hẳn câu trả lời, tất cả đều ẩn giấu trong đây.
"Đi thôi." Thiết Ngưng Hương cùng tôi bước xuống lầu, thoáng ngửi thấy một mùi thơm nhè nhẹ. Tôi biết có những lúc, nghi ngờ chính là tổn thương người khác. Nhưng lúc này tôi không có lựa chọn khác. Vì sự an toàn của cô ấy, tôi đành phải làm vậy.
Đi vào căn nhà, lối đi tối đen như mực như thể nó dẫn đến bệnh viện tâm thần Hận Sơn vậy. Hai bên tường lại treo nhiều dụng cụ khác nhau cùng những bức ảnh chụp em bé.
Tôi đã đọc qua trên tường về chủ đề của căn nhà thứ ba, đại loại là nói về một cặp song sinh.
Cả hai đứa bé đều biết đến sự tồn tại của nhau, nhưng mọi người chỉ nhìn thấy đứa em gái, không nhìn thấy đứa chị, nên mới nghĩ rằng con bé bị điên, đành đem con bé đến bệnh viện tâm thần để điều trị.
Vốn dĩ người em không hề bị bệnh tâm thần, nhưng lại bị người chăm sóc tiêm thuốc an thần, thậm chí là chúng còn ức hiếp con bé. Đáng sợ hơn, gã bác sĩ phụ trách đứa em còn tiêm thuốc cấm vào cơ thể con bé, sau đó còn làm những chuyện dơ bẩn với nó.
Khi đứa em tỉnh dậy trong bộ dạng trần truồng trên cái hành lang lạnh lẽo, nó đã thề rằng sẽ trả thù mọi người cùng sự hỗ trợ qua những cách đặc biệt đến từ cô chị.
Nghe nói rằng, chủ đề của căn nhà ma quỷ này được lấy cảm hứng từ một câu chuyện có thật. Một cặp song sinh sau khi ra đời thì không may cô chị bị chết non, chỉ có đứa em còn sống. Nhưng tư duy của nó hỗn loạn vô cùng, như thể con bé mang đến hai linh hồn trong mình. Mọi người cũng cố điều trị căn bệnh tâm thần phân liệt của con bé, sau lại đem đến bệnh viện tâm thần. Tất cả những chuyện đã xảy ra ở đó đều có thật, chỉ có cái kết của câu chuyện là khác.
Trong câu chuyện kia, chỉ có duy nhất đứa em là kẻ giết người. Tuy cô ấy đã đổ hết tội lên đầu người chị mình, nhưng cảnh sát vẫn quyết định tuyên án tù chung thân.
Những kiến trúc dưới lòng đất vốn đã ảm đạm. Căn nhà ma quỷ này tuy chẳng cần thay đổi nhiều cũng đã vô cùng đáng sợ rồi.
Tôi giữ một khoảng cách nhất định với Thiết Ngưng Hương trong bóng tối, bởi vì tôi không chắc liệu có con dao nào xuất hiện đột ngột đâm tới từ phía trước hay phía sau không.
"Cẩn thận một chút." Năm giác quan của tôi được cường hóa, lại luyện Truy nhãn, nhìn ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoại cũng không cảm thấy khó chịu chút nào. Nhưng chuyện này đối với Thiết Ngưng Hương lại rất khó khăn. Cô ấy đang bị thương, phải đề phòng những nguy hiểm xung quanh, cho nên cô ấy gần như chẳng đuổi kịp tôi.
Tôi quay đầu nhìn lại, cô nữ cảnh sát này quả thật kiên cường hơn mấy gã đàn ông kia nhiều lần. Trên mặt cô ấy không có chút nào sợ hãi, từ đầu đến cuối chỉ thấy được sự cứng cỏi.
"Anh thật sự không muốn người ấy chính là em..." Tôi thầm nói một câu mà chỉ có tôi mới nghe được, sau đó bước vào sâu trong hành lang ngôi nhà.
Cấu tạo nơi này cũng giống một cái bệnh viện tâm thần, nhưng có thể là vì muốn tăng thêm cảm giác rùng rợn và kịch tính, hành lang được thiết kế uốn lượn và gấp khúc, rắc rối phức tạp, như đường ống thoát nước trong thành phố vậy.
"Nơi đây không rộng lắm, nhưng phòng lại có rất nhiều."
Tôi và Thiết Ngưng Hương nhanh chóng đến cuối căn nhà ma quỷ, trước mắt chúng tôi là một cái cầu thang dẫn xuống tầng hai.
"Có nên đi xuống không?"
Có một tia sáng yếu ớt phát ra từ tầng hai, trong không khí còn bốc lên một mùi hăng khó chịu.
Thiết Ngưng Hương đặt một ngon tay dưới sống mũi: "Mùi cháy của xương người."
Mùi đốt xác khác với mùi xương người cháy, điểm này chỉ những người cảnh sát có kinh nghiệm phong phú mới có thể phát hiện ra.
Tôi gật đầu, đưa tay sờ vào cầu thang. Tro đen rơi khắp nơi, trên đó thậm chí còn sót dấu giày của cả người lớn và trẻ em.
"Đi xuống xem đi."
Bước trên cầu thang, những bậc thang bằng sát chất đầy tro này trông có vẻ xiêu vẹo, vừa bước xuống đã nhìn thấy cái tia sáng yếu ớt kia.
"Những thứ này có liên quan gì đến chủ đề của căn nhà ma quỷ đâu nhỉ?" Tôi nhìn quanh lần nữa, thứ đầu tiên lọt vào mắt của tôi là một cái lò, xung quanh là những khuôn búp bê nằm ngổn ngang trên đất.
Một cái lò khác giống hệt cái kia vẫn đang chạy, thậm chí lớp sáp bên trong vẫn còn chưa đọng lại.
"Khuôn ư?" Có thể giải thích đơn giản là đun sáp đến một nhiệt độ cao nhất định, sau đặt con búp bê vào trong khuôn đúc, làm thành tượng sáp.
"Họ đang thật sự làm tượng sáp một cách công khai dưới căn nhà của quỷ, bọn này to gan thật." Tôi cẩn thận bước đến gần cái lò, nơi ấy còn có một thanh cời cứ quấy quấy đống sáp làm cho sáp bay túng tóe.
"y da!"
Một giọt sáp bắn lên tay tôi, lúc trước do tôi đã xé ống tay áo để che hai mắt lại, cho nên giọt sáp kia mới bắn được vào da tôi.
Giọt sáp bắn thẳng vào da, nhưng lại không thấy có máu, chỉ thấy đau thôi.
Tôi lau sạch vết sáp và quan sát, trong lò vẫn còn một đoạn xương nhỏ chưa phân hủy cùng một số thứ lộn xộn không biết là gì.
"Máy móc vẫn còn hoạt động, xem ra bọn chúng vẫn chưa chạy quá xa." Rốt cuộc cũng sắp được đối đầu với kẻ đứng sau chuyện này rồi. Cả một đêm dài, tôi cũng chỉ chờ đợi giây phút này.
"Cẩn thận." Thiết Ngưng Hương chủ động bước đến phía trước tôi, giống với phong cách đại đội trưởng đội điều tra tội phạm của cô ấy, luôn đi trước dẫn đường cho mọi người.
Tôi lặng lẽ quan sát bộ dạng cô, vẫn chưa dám đưa ra kết luận.
Tầng hai của căn nhà ma cũng chẳng khác gì tầng ngầm của mê cung, cũng là một cái xưởng nhỏ. Chỉ là tầng ngầm của mê cung thì chủ yếu được dùng để tạo sáp, còn nơi này lại nấu chảy nến mà đổ vào khuôn búp bê để tạo tượng sáp.
Kiến trúc dưới lòng đất chiếm rất nhiều diện tích. Ngoài trừ không gian trong xưởng, còn có đến bảy tám căn phòng không biết được dùng với mục đích gì và hai, ba cái hành lang dẫn đến nơi sâu hơn.
Thiết Ngưng Hương đi trước, động tác như thể đang đến gần hiện trường một vụ án, rất chuyên nghiệp, nghiêm túc và cẩn thận.
Mở sáu cánh cửa phòng liên tiếp, bên trong chỉ thấy khuôn đúc với khuôn đúc, chẳng phát hiện ra điều gì khác.
Nhưng khi tôi và Thiết Ngưng Hương đẩy cánh cửa thứ bảy ra, vừa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thôi đã hoảng sợ vô cùng.
Trong căn phòng nhỏ, bốn phía tường treo rất nhiều mặt nạ. Chúng được làm thủ công rất tinh tế, thoạt nhìn qua trông rất giống mặt người.
"Tại sao hung thủ lại làm nhiều mặt nạ như vậy chứ?" Tôi bước vào trong, tiện tay lấy một cái xuống, cảm giác rất lạ, sau lại đưa lên chóp mũi ngửi, sắc mặt bỗng tái nhợt hẳn.
"Làm sao vậy?" Thiết Ngưng Hương nhận ra có gì đó không đúng, đi vào trong phòng: "Không phải chúng đều là mặt nạ cao su sao?"
Tôi lắc đầu, chuyện này muốn nói ra, thật sự khó vô cùng: "Hình như làm bằng da người đấy."