Trong mắt tôi, có một bàn tay nhỏ đang tiến lại gần, đầu ngón tay khô gầy, hệt như một con dao nhỏ, sắc bén vô cùng.
"Cẩn thận!"
Tôi còn chưa kịp phản ứng gì, thì đột nhiên có ai đó rắc gạo nếp ngoài cửa. Hóa ra Giang Phi vẫn luôn tập trung nhìn tôi, thấy tôi có những biểu hiện khác thường, bèn làm theo lời tôi nói, rắc gạo nếp xuống.
Màu trắng của gạo nếp như bám vào người con tiểu quỷ, cơ thể của nó tái nhợt, chẳng khác gì những con mèo, chó con bị ném cát, đá, động tác lúc này chậm hơn trước.
Tôi nắm lấy cơ hội, xác định vị trí của con tiểu quỷ qua màn hình điện thoại, ném bùa Trấn Áp ra.
Đáng tiếc thay, tốc độ con tiểu quỷ vẫn còn rất nhanh, bùa Trấn Áp không đánh trúng được nó. Khi tôi nhặt lá bùa lên, định ném thêm lần nữa, đã không thấy bóng dáng nó đâu rồi.
"Cao Kiện, anh có nhìn thấy nó không?" Giang Phi đi vào trong phòng, thấy mặt tôi cắt không còn giọt máu, biết tôi vừa đánh nhau với con tiểu quỷ.
"Nó nhanh quá, anh không theo kịp." Tôi vẫn còn giật mình: "Nếu em không rải gạo nếp kịp thời, không chừng hai mắt của anh đã bị nó lấy đi."
Thành thật mà nói, vừa rồi Giang Phi đã cứu tôi một mạng.
"Vậy ra, máu chó mực và gạo nếp có thể dùng để đối phó với tiểu quỷ, chỉ tiếc con gà trống kia chết sớm quá, nếu thả nó ra, chúng ta chắc có thể truy tìm tung tích của tiểu quỷ." Tôi đóng cửa nhà vệ sinh, đứng giữa phòng khách.
Con tiểu quỷ lại biến mất, nó có thể ở sau lưng tôi, cũng có thể đã trốn sang phòng khác.
Điều khó khăn khi đối đầu với con tiểu quỷ này không phải ở sức mạnh của nó, mà nó có thể đến không thấy hình đi không thấy dáng, ẩn thân trong bóng tối mà không để lại dấu vết.
"Em có cảm giác nó đang ở gần đây, Cao Kiện, có khi nào nó đang nằm trên người anh và em không?" Giang Phi chân trần bước đi trên sàn, cảm giác lạnh lẽo xuyên qua gan bàn chân cô ấy, chạy dọc sống lưng. Cô ấy rùng mình một cái, đôi mắt nhìn khắp nơi, vẻ mặt có vẻ khá lo sợ.
"Đừng sợ, hãy cảm nhận nó cẩn thận." Tôi vận Diệu Chân tâm pháp, làm sạch tâm trí, nâng cao năm giác quan: "Em có nghe thấy tiếng gì không?"
"Tiếng?" Giang Phi nín thở, lắng tai nghe, nghe đâu như một giọng nữ rất nặng, nằm sâu trong biệt thự: "Hình như là ở phòng khách tầng một."
Tôi lặng lẽ đi đến trước cửa phòng, vặn tay nắm cửa, cánh cửa bị khóa từ bên trong: "Có chìa khóa phòng không?"
Bên kia cánh cửa, giọng người phụ nữ càng rõ hơn, Giang Phi đỏ mặt, có chút ngượng ngùng: "Có, chỉ là Diệp Vĩ Long và Giả Thanh Bạch đang ở bên trong, chúng ta có nên đi vào không?"
"Không phải tiếng ấy, hình như âm thanh anh nghe thấy khác em."
"Vậy thứ em nghe thấy là gì?" Giang Phi cúi đầu, không dám nhìn tôi, nhanh nhẹn đưa tôi chiếc chìa khóa, mở cánh cửa ra mà không để lại tiếng động nào.
Tôi đẩy nhẹ cửa, chỉ hé ra một khoảng nhỏ, hai mắt nheo lại nhìn vào bên trong phòng.
Có một chiếc giường đôi đặt sát tường trong phòng khách, Diệp Vĩ Long ngủ ở bên ngoài, trên người chỉ đắp tấm chăn mỏng, lại bị Giả Thanh Bạch kéo đi phân nửa, để lộ ra cơ bụng tám múi của gã, hai mắt nhắm nghiền, ngủ rất sâu.
Tôi bỏ qua Diệp Vĩ Long, nhìn về phía người đang dựa vào tường, Giả Thanh Bạch đắp tấm chăn mỏng, nửa tỉnh nửa mơ, đôi mắt cô ta mở không to, lại có vẻ mơ hồ, môi cô ta thỉnh thoảng hít mơi hơi, theo đó là phát ra cả một âm thanh kì lạ.
"Đừng làm phiền, em đang hơi mệt, cho em nghỉ một chút đi mà?" Giả Thanh Bạch không biết rằng mình đang nói mơ, cứ vậy mà nói chuyện với không khí, tay lại thò vào tấm chăn, như ngăn không cho thứ gì đó di chuyển.
Những hình ảnh này vẽ lên một bức tranh có chút thơ mộng, nhưng thực tế lại rất kì lạ đối với tôi. Diệp Vĩ Long kia đang ngủ say như chết, cả cơ thể đều lộ ra ngoài, cơ bản mà nói thì tay gã không hề chạm vào Giả Thanh Bạch.
Nhưng dựa vào phản ứng của Giả Thanh Bạch lục này, rõ ràng là có thứ gì đó đang bò trên người cô ta dưới lớp chăn mỏng kia!
"Em cứ ở chỗ này đi, không cần đi vào đâu." Tôi bảo Giang Phi canh ở cửa phòng, một mình vào phòng, mang theo một bát lớn máu chó mực.
"Con tiểu quỷ đang ở trong đó sao?" Tôi nhìn vào trong từ khe cửa, giọng Giả Thanh Bạch càng lúc càng lớn, tôi nghe thấy cũng cảm thấy đỏ mặt.
Tiếng động của cô ta đã đánh thức Diệp Vĩ Long, mí mắt gã chớp chớp, gã từ từ tỉnh dậy, hơi nhíu mắt, lườm Giả Thanh Bạch một cái: "Cô làm gì vậy? Để tôi yên!"
Bị người chung chăn chung gối nói như vậy, Giả Thanh Bạch cảm thấy uất ức vô cùng. Cô ta duỗi tay trên tấm chăn mỏng, không còn ngăn thứ kia nữa.
Đáng thương thay cho một con người có tham vọng trở thành một đại minh tinh, dấn thân vào showbiz. Đến lúc này, cô ta vẫn nghĩ lúc ấy chính là đôi bàn tay của Diệp Vĩ Long, mặt cô ta đỏ lên, dường như cô ta đã chịu đựng Diệp Vĩ Long quá lâu rồi, mới nói với gã: "Đủ lắm rồi, tôi mệt mỏi lắm rồi."
"Mệt thì đi ngủ đi, đừng làm ổn!" Diệp Vĩ Long không buồn quay lại, chỉ vẫy vẫy tay.
"Anh..." Giả Thanh Bạch đang nói bỗng nhiên dừng lại, cô ta nhìn hai bàn tay của Diệp Vĩ Long đang ở bên ngoài chiếc chăn mỏng, lại cảm thấy sự lạnh lẽo trên cơ thể mình, một nỗi sợ hãi không thể miêu tả được bao trùm lấy cô ta.
Miệng cô ta không nói ra lời, khuôn mặt xuống sắc: "Vĩ Long..."
"Gì đây?" Diệp Vĩ Long bị cô ta làm ồn, khó chịu vô cùng, ngồi bật dậy trên giường.
Giả Thanh Bạch lúc này chẳng còn để ý đến Diệp Vĩ Long, ngón tay run rẩy chỉ vào chiếc chăn: "Có người trong chăn!"
"Nhảm nhí!" Diệp Vĩ Long bắt lấy tấm chăn mỏng, ném lên. Cuối cùng cả hai đều nhìn thấy một khuôn mặt trẻ con trắng bệch đang nằm trên bụng Giả Thanh Bạch.
"Tránh ra!"
Tôi biết rằng không thể chờ đợi lâu hơn, một chân đá mạnh cánh cửa, không để ý những thứ xung quanh nữa, chỉ ném ngay bát máu chó mực vào chiếc giường đôi!
Hoàn cảnh lúc này, phải chăng cũng chính là "máu chó phun đầu", trên chiếc giường lớn, Giả Thanh Bạch và Diệp Vĩ Long cả người đầy máu chó mực.
"Cẩn thận con tiểu quỷ!" Tôi hét to, hy vọng hai người họ cảnh giác, nhưng sau khi đổ máu chó mực lên người, họ đã hoàn toàn mất khống chế, Giả Thanh Bạch hét lên một tiếng rồi té xỉu xuống, Diệp Vĩ Long thì nắm chặt tay, chạy về phía tôi, trông chẳng có vẻ gì giống với một thằng công tử sống trong nhung lụa nữa.
"Chết tiệt!" Xem chừng Diệp Vĩ Long có vẻ rất tự tin với cả năm tập thể hình và cái dáng người gần với tỉ lệ vàng của mình, trên nắm đấm máu chó mực vẫn nhỏ giọt, lao vào tôi một cách hung tợn.
Nắm đấm của gã tới gần, về lực thì tạm được, nhưng tốc độ theo ý tôi thì vẫn còn khá chậm.
Tôi còn không dùng Truy Nhãn, nghiêng nửa người tránh cú đấm, sau đó xoay người lên, mở bàn tay, ra đòn vào phần nách gã, đợi gã nghiêng người xuống, bồi tiếp cho gã một cái đầu gối vào người. Hạ gục gã một cách đơn giản.
Trong mắt tôi Diệp Vĩ Long chỉ là một cái gối thêu hoa, đẹp thì đúng là đẹp thật, nhưng cực kì vô dụng.
Đá gã sang một bên, hai mắt quét quanh phòng khách, ngay lập tức phát hiện ra.
Tấm ga trải giường màu sáng không hề bị dính máu chó mực, bỗng có một dấu bàn tay nho nhỏ, như là một đóa hoa mai nhiễm máu, sau đó ngày càng nhiều dấu máu, xuất hiện cũng ngày càng nhanh hơn.
Tôi lấy điện thoại của Âm Gian Tú Tràng ra, trên màn hình hiện ra một con tiểu quỷ trắng bệch, bò nhanh trên ga trải giường.
"Để xem lần này mày chạy đi đâu?" Tuy rằng máu chó mực không gây sát thương lên bọn tiểu quỷ, nhưng lại làm chúng lộ diện. Những vết máu loang lổ trên mặt đất kia, đối với tôi, vậy là đủ rồi.
Tôi lấy bùa Trấn Áp ra. Sắc vàng của lá bùa vừa lóe lên, con tiểu quỷ đã vội vàng chạy trốn. Con tiểu quỷ này xem chừng rất thông minh, nó biết những gì gây nguy hiểm cho nó.
"Đuổi!"
Tôi lần theo vết máu, chạy đến tầng hai. Những dấu máu ấy cuối cùng lại dừng ở phòng ngủ của Diệp Băng.
"Diệp Băng! Dậy đi!" Tôi đập cửa, Diệp Băng không nghe thấy những tiếng động lớn khi nãy, hẳn bây giờ cô ấy cũng không phòng bị gì.
"Rầm!" Chiếc gương trong phòng ngủ vỡ ra, sau lại nghe thấy tiếng Diệp Băng hét đến chói tai: "Tránh ra! Không được lại gần đây! Tao không phải mẹ mày! Tao không phải mẹ mày đâu!"
Giọng nói của cô ấy ngày càng hoảng hốt, Giang Phi nhanh chân chạy đi tìm chìa khóa phòng ngủ, chân tôi dẫm thất tinh, tay cầm lá bùa nhảy vào trong.
Diệp Băng đầu tóc rũ rượi chạy quanh phòng, chỉ thấy có những vết máu hình bàn tay cứ xuất hiện sau lưng cô ấy, chắc chắn con tiểu quỷ ấy đang nhắm vào Diệp Băng!
"Tao không phải mẹ mày! Tha cho tao đi! Tao không phải mẹ mày!" Diệp Băng hét như điên, tôi lấy điện thoại chiếu vào phía sau cô ấy, quả thật có một con tiểu quỷ gớm ghiếc đang ở sau lưng cô ấy, như muốn bám vào người cô ấy.
Hai ngón tay tôi xoay lá bùa, điều quan trọng nhất lúc này là phải cứu người, tôi bước ra: "Diệp Băng, chạy về phía anh này!"
"Cao Kiện!" Trong mắt Diệp Băng ánh lên một tia hi vọng, như là một tia sáng nhỏ nhoi trong vô vàn những bóng tối vây quanh.
Cô ấy chạy về hướng tôi, ngay lập tức con tiểu quỷ kia cũng đuổi về phía này!
"Con tiểu quỷ độc ác kia, mày đã hai lần định móc mắt tao, giờ đến lượt tao trả đòn!" Tiếng tôi vang như chiếc chuông đồng, tôi dùng Truy Nhãn nhắm vào cơ thể con tiểu quỷ, hai tay tung bay, miệng niệm chú quyết: "Ngũ phương thần tướng, xin mượn pháp uy, trấn áp vạn vật, cấp cấp như luật lệnh!"
"Trấn Áp!"