Trời đã sáng, đêm kinh hồn trong phòng giải phẫu đã qua, chỉ để lại máu tươi đầy đất và những thi thể nhìn mà kinh sợ.
"Người ở bên trong, ngồi xổm xuống!"
Giọng nữ nghiêm khắc quen thuộc truyền vào tai, tôi ngây người trong chốc lát, ngoan ngoãn ôm đầu ngồi xổm ở bên cạnh bàn mổ: "Đàn chị! Người một nhà!"
"Cao Kiện?" Người dẫn đội chính là Thiết Ngưng Hương, 3 - 4 cảnh sát hình sự ở sau lưng cô ấy nối đuôi nhau vào. Cảnh tượng trong phòng giải phẫu làm cho những cảnh sát kinh nghiệm phong phú này cũng ăn không tiêu.
"Chỉ có một người chết, còn dư lại đều là tiêu bản cơ thể người." Tôi chỉ vào thi thể chú Tống trên bàn mổ, nhưng vì chột dạ nên tôi vẫn ngồi xổm dưới đất, không dám đứng lên.
Thiết Ngưng Hương không để ý tới tôi, gọi pháp y và chuyên gia giám định hiện trường vào phòng, thanh lý cái nơi giống như địa ngục này.
Từ hơn 5 giờ sáng bận rộn đến tận 8 giờ, hiện trường mới cơ bản được xử lý sạch sẽ. Sau khi kiểm nghiệm, cảnh sát phát hiện rằng, phần lớn máu tươi đến từ chính bản thân Lưu Huyên. Tuy hiện trường rất kinh dị buồn nôn, nhưng người chết thật sự chỉ có 2 người.
Chú Tống bị mổ bụng nằm trên bàn mổ, còn anh Đào bị tiêu bản đại thể đè bẹp trên hành lang.
Khoảng 9 giờ, tôi và vài người may mắn sống sót ở khu đào tạo cánh Tây đều được đưa tới phân cục cảnh sát thành phố.
Thời gian lấy lời khai tốn khoảng 3 tiếng. Để bảo đảm tính chính xác trong quá trình thẩm vấn, thậm chí Thiết Ngưng Hương đeo máy phát hiện nói dối lên người tôi.
Trước loại thiết bị kiểm tra nhịp tim, nhịp thở này, tôi không dám nói xạo, đành phải phớt lờ mọi chuyện dính dáng tới Âm Gian Tú Tràng, chú trọng kể chuyện của Lưu Huyên.
Đến trưa, Thiết Ngưng Hương vẫn không định thả người. Tôi ăn xong hộp cơm trong Cục cảnh sát thì cơn mệt mỏi ập đến như một cơn thủy triều, bèn nằm úp mặt xuống ngủ ngay trong phòng thẩm vấn.
"Dậy đi! Này!"
Mơ mơ màng màng bị người lắc tỉnh, tôi vừa mở mắt nhìn thì thấy đó là cậu cảnh sát trẻ Triệu Bân.
"Có thể ở trong phòng thẩm vấn ngủ say như chết, anh là người đầu tiên tôi nhìn thấy."
"Tôi đã nói tất cả, có thể thả người chưa?" Tôi xoa cặp mắt mắt nhập nhèm buồn ngủ, hoạt động một chút thân thể tê dại.
"Chuyện thả người, tôi không thể làm chủ được. Anh phải hỏi đội trưởng Thiết." Cậu ta mở còng trên cánh tay tôi: "Đi với tôi đến bệnh viện một chuyến, Lưu Huyên nói muốn gặp anh."
"Gặp tôi?"
Đến bệnh viện, bước vào phòng chăm sóc đặc biệt, Thiết Ngưng Hương và một cảnh sát hình sự đang canh giữ ở bên giường. Lưu Huyên bị thương rất nặng. Cột trụ chống đỡ cô ta sống tiếp đã đổ nát. Nhìn vào mắt cô ấy, tôi không còn thấy bất cứ hy vọng sống sót nào.
"Tôi đã tìm người tới cho cô rồi, bây giờ cô có thể nói cho biết đầu đuôi mọi chuyện chưa?" Thiết Ngưng Hương hỏi dò Lưu Huyên trong khi người phụ nữ đang hấp hối ấy chỉ vẫy tay, ý bảo tôi đến gần.
Được Thiết Ngưng Hương đồng ý, tôi đi tới bên giường.
Môi Lưu Huyên run rẩy, nói không ra lời; cô chỉ có thể dùng tay chậm chạp viết lên lòng bàn tay tôi mấy chữ.
"Nivolumab*..."
Tôi nhận thấy sự lạnh lẽo từ lòng bàn tay truyền tới, cảm thấy vô cùng kinh ngạc: "Ni-vo-lu-mab?"
Tôi cũng không hiểu tại sao Lưu Huyên phải cho tôi biết thứ này, lúc tôi muốn hỏi thêm thì cô ta bỗng quay đầu phun một ngụm máu lớn, thương thế đột nhiên nặng thêm.
"Nhanh kêu bác sĩ!"
Bắt đầu cấp cứu, tôi và Thiết Ngưng Hương đều bị mời ra khỏi phòng bệnh. Cả nhóm ngồi ở trên ghế dài ngoài hành lang, lặng im không nói.
"Hồi nãy Lưu Huyên nói với anh chuyện gì?" Không chỉ Thiết Ngưng Hương, ngay cả Triệu Bân cùng một cảnh sát hình sự khác đều rất tò mò.
"Hình như là tên của chồng cô ta, anh cũng không thể xác định." Giả vờ áy náy với Thiết Ngưng Hương là thế, tôi ngửa đầu, lẳng lặng suy tư.
Nivolumab là thuốc điều trị bệnh ung thư phổi, vì sao cô ta phải nói cho tôi biết thứ này? Chẳng lẽ là đang nhắc nhở tôi, muốn để tôi đi tìm thứ này? Ở trong khu đào tạo cánh Tây bị niêm phong đó, chỉ có một nơi cất giữ thứ thuốc na ná thế. Đó chính là phòng làm việc của Lưu Huyên, trong ngăn kéo bàn làm việc của cô ta.
Quá trình cấp cứu chỉ tiến hành chưa đến một giờ liền kết thúc. Bác sĩ đi ra, sắc mặt có chút không vui.
"Cấp cứu thất bại, thương tích ngoài da của bệnh nhân lên đến 30%, xuất huyết rất nhiều, còn từng làm giải phẫu ghép thận. Cô ta có thể sống đến bây giờ đã là một kỳ tích."
"Bác sĩ, thân thể cô ấy luôn rất tốt, anh nghĩ thêm biện pháp đi!!" Tôi đứng lên, đi tới trước mặt bác sĩ. Đây không phải là càn quấy, chỉ là một loại tôn trọng cơ bản nhất đối với sinh mệnh.
"Để làm gì? Tôi là bác sĩ hay cậu là bác sĩ?" Gã phất tay một cách nóng nảy: "Hơn nữa, mấy nguyên nhân kể trên đều không phải là nguyên nhân chủ yếu gây ra tử vong. Bệnh nhân đã mắc ung thư phổi từ mấy năm trước, mặc dù không biết cô ta dùng phương pháp gì để sống sót, thế nhưng tế bào ung thư đã di căn, dựa theo quy luật di căn thông thường thì 5 năm trước đáng ra cô ta đã chết rồi."
"5 năm qua, cơ thể cô ấy vẫn tốt, vẫn dạy học, đi làm không khác gì người bình thường. Đây là chính miệng sinh viên ở bên cạnh cô ấy mỗi ngày nói cho tôi biết mà!"
"Cư xử đàng hoàng cho tôi, đây là bệnh viện, coi chừng tôi..."
Bác sĩ đưa tay chỉ trỏ, chẳng biết tại sao tôi tự dưng thấy nổi nóng, nắm bả vai gã, đè gã xuống dưới chân mình: "Người đáng chết 5 năm trước vì sao sống đến tận hôm nay? Cô ấy cũng là bác sĩ, vì cứu chồng mình mà cố gắng liên tục 5 năm liền. Anh mới vào đó chưa đến 1 tiếng, liền trịch thượng tuyên án tử cho người khác, anh nghĩ anh là ai?"
"Cao Kiện, chớ làm loạn!"
Thiết Ngưng Hương cùng Triệu Bân kéo tôi ra, bác sỹ kia bị hù hoảng sợ, né tránh đằng xa: "Được lắm, tôi nhớ kỹ mặt cậu rồi, cậu có bản lãnh liền cả đời cũng đừng mắc bệnh."
Bác sĩ nhổ một bãi nước miếng, phun ra đồ bẩn trong miệng, quay đầu bỏ đi.
Ta nhìn chiếc blouse trắng đi xa, xoay người bước vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Trên giường bệnh, Lưu Huyên đã ngừng thở; thì ra sinh ly tử biệt chỉ cách nhau một tiếng đồng hồ.
"Cao Kiện, anh và Lưu Huyên có quan hệ gì? Sao em cứ cảm thấy anh rất thân với cô ấy? Còn nữa, tại sao anh lại xuất hiện ở khu giáo dục phía tây học viên y khoa giữa đêm khuya như vậy?" Thiết Ngưng Hương liên tục hỏi tôi câu này đến câu khác. Vì không có máy kiểm tra nói dối giám sát, tôi đã sớm chuẩn bị tốt câu trả lời.
"Đội trưởng Thiết, hung thủ đã chết, vụ án này giờ phải làm sao?"
Triệu Bân nhìn Thiết Ngưng Hương, Thiết Ngưng Hương bèn vẫy tay ra hiệu: "Hỏi đội trưởng Ngô đi, giờ chị đang bị cách chức tạm thời, chỉ là một cảnh sát bình thường mà thôi."
Đợi Triệu Bân và người cảnh sát hình sự khác rời đi, tôi và Thiết Ngưng Hương ở lại bệnh viện đến khuya. Tôi cặn kẽ lật xem sổ khám bệnh của Lưu Huyên, đúng là rất lâu trước đây cô ta đã mắc bệnh ung thư phổi. Hơn nữa, 5 năm trước, tế bào ung thư cũng đã di căn. Người bác sỹ ban nãy nói đúng, dựa vào trình độ y học hiện giờ, đáng lý ra cô ta đã chết từ 5 năm trước rồi.
"Người lẽ ra đã chết 5 năm trước nhưng vẫn chưa chết, hơn nữa lại dùng quãng thời gian này để phục sinh người khác. Chẳng lẽ đây chính là số mệnh Thiên Y sao?" Tôi luôn cảm thấy chân tướng không đơn giản như vậy. Khi nói chuyện với Lưu Huyên ở trường, tôi đã phát hiện một vấn đề. Tất cả mọi chuyện Lưu Huyên kể đều là chuyện xảy ra trong vòng 5 năm gần đây, nhưng không hề nhắc một câu nào về chuyện 30 năm về trước.
"Có vấn đề." Tôi nói với Thiết Ngưng Hương: "Nhờ em một việc, điều tra lai lịch của người tên Bạch Vọng dùm anh. Gã là chồng của Lưu Huyên, thi thể thối rữa của người đàn ông trên bàn mổ tầng hầm thứ hai chính là gã đấy."
Tôi và Thiết Ngưng Hương cùng trở lại đồn cảnh sát. Nhờ vào kết quả xác minh từ hiều phí, chúng tôi đã có được thu hoạch bất ngờ.
Chồng của Lưu Huyên - Bạch Vọng từng là bác sĩ bệnh viện y ở thủ đô, có y thuật siêu tuyệt. Thế nhưng, vào năm 27 tuổi, anh ta đột nhiên rời khỏi bệnh viện quân y, cùng cô vợ Lưu Huyên di dân đến Giang Thành.
"Hai người họ đều là bác sĩ?" Căn cứ tư liệu miêu tả, y thuật của Bạch Vọng chắc chắn còn giỏi hơn Lưu Huyên một bậc: "Mọi biến động đều bắt đầu xảy ra từ 5 năm trước. Khi ấy, Lưu Huyên mắc bệnh ung thư phổi, lẽ ra đã chết nhưng chẳng hiểu sao vẫn còn sống. Trong khi đó, Bạch Vọng có thân thể khỏe mạnh lại bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư."
Dường như tôi đã bắt được được một manh mối nào đó. Khi màn đên buông xuống lần nữa, tôi rời khỏi phân cục cảnh sát thành phố, trực tiếp đón xe đi đến Học viện Y khoa.
Tôi có dự cảm, chân tướng sẽ ở ngay trong ngăn tủ chứa Nivolumab.
Nhảy qua bờ tường học viện y, vòng qua cảnh giới tuyến* do cảnh sát lập ra vào ban ngày, tôi chạy một mạch vào lầu thí nghiệm.
Giữa đêm khuya, những bóng đen trong phòng học vẫn đứng thẳng như cũ, toàn bộ Khiên Ti Cổ ở thời khắc cuối cũng đã tiến vào thi thể của Bạch Vọng, nhưng tôi cũng không thể cam đoan hiện giờ ngôi trường này tuyệt đối an toàn.
Đi tới lầu 4, cửa ban công khép hờ, tôi bước vào trong, mở ngăn kéo bàn làm việc ra. Bên trong chẳng có gì, ngoại trừ bình thuốc và quả hạch.
"Chẳng lẽ mình đoán sai?" Tôi không cam tâm, bèn mở hết toàn bộ ngăn kéo, cuối cùng tìm ra thứ cần tìm. Đó là một bản ghi chép thí nghiệm thật dày, được gói kỹ trong túi chân không, dán sát vào giữa tầng kép bàn làm việc.
Xé túi ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là một quyển sổ khám bệnh.
"Lưu Huyên, 27 tuổi, ung thư phổi giai đoạn III."
-
*Nivolumab đang được bán trên thị trường với tên gọi khác là Opdivo, là một loại thuốc dùng để điều trị ung thư
*Cảnh giới tuyến: ở hiện trường vụ án cảnh sát thường dựng vật cản để ngăn dân thường phá hoại, xâm nhập hiện trường vụ án, như những đoạn giấy sọc vàng đen dán ngay trước hiện trường có dòng chữ POLICE KEEP OUT ở u Mỹ, Hồng Kông... hay là hàng rào kẽm gai ngang thắt lưng (cái này cho những hiện trường cần cách ly ở phạm vi có diện tích lớn... )