Tôi đặt con búp bê vải trong tay xuống, cảm thấy hơi khó chịu khi nhìn mấy khuôn mặt được vẽ bởi bút máy này.
"Dù chỉ vẽ bằng bút máy, nhưng dường như đã thổi hồn vào búp bê, gã vẽ bằng cách nào?" Tôi còn đang suy tư, cô bé váy đỏ bước đến bên bàn từ lúc nào. Nó giơ bàn tay đầy sẹo lên, nắm lấy miếng vải ở trên tường.
"Em làm gì vậy?" Tôi ngẩng đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy tấm vải che trên tường bị cô bé kéo ra.
"Cái này..."
Bức tường trước mặt tôi dán đầy ảnh của người chết!
Cảnh giết người ở khắp mọi nơi. Từng người vô tội bị giết, dường như tôi còn nghe thấy tiếng kêu khóc thảm thiết lúc họ giãy giụa.
"Quá độc ác."
Trái tim tôi run rẩy, ép mình phải nhìn vào những bức ảnh trên tường.
Trong các bức ảnh, người bị giết theo đủ cách khác nhau. Điểm giống nhau duy nhất là tại hiện trường vụ giết người, bạn sẽ luôn nhìn thấy một chú hề với cái miệng rộng, môi đỏ chót.
Gã vui vẻ hả hê, cười toe toét, ngay cả giọt lệ nơi khóe mắt cũng không thấy rõ.
Thật khó tin khi một người lại có sở thích như vậy, không chỉ tàn nhẫn, máu lạnh, lại còn coi di ảnh của người chết là một loại minh chứng và kỷ niệm.
"Mức độ vặn vẹo tâm lý của người này đứng hạng 3 trong tất cả những tên tội phạm mà tôi từng thấy." Câu này không phải tôi nói, mà đến từ comment trong room livestream, Socrates Biện Luận Giả nhìn thấy cảnh nhà máy sản xuất sáp dưới lòng đất ở phía bên kia màn hình, và rất nhiều xác chết được ngụy trang trong plastic thạch cao.
Đọc comment của anh ta, tôi cũng cảm thấy như vậy.
Nhìn qua những bức ảnh, trong cái công viên được xây dựng để đem lại hạnh phúc này, ai có ngờ lại che giấu một sự thật đáng sợ đến thế này.
Tất cả các bức ảnh đều được dán trên tường bằng băng keo trong suốt, không thể tháo xuống, cũng không dễ bị phá hủy.
"Những bức ảnh này đã được chụp cách đây khá lâu rồi." Một bức ảnh được chụp trên điện thoại của người chết, phía trên ghi thời gian cách đây 5 năm. Còn một bức ảnh có hiện trường không ở trong công viên, người chết bị vật nặng đập bị thương, ngã trong vũng máu. Cửa kính của shop phía sau phản chiếu bóng của tháp chuông đồng hồ trong khu phố cổ.
Vào những thời điểm khác nhau, ở những nơi khác nhau, cách thức giết người hoàn toàn ngẫu nhiên. Thậm chí, gã còn ngạo mạn còn chụp ảnh làm kỷ niệm. Thằng khốn này là một con quỷ, coi người sống như con mồi.
Quét mắt nhìn, bất chợt tôi trông thấy một hình ảnh ngay giữa bức tường.
Sắc mặt tôi lại thay đổi, nắm tay nắm chặt, xương ngón tay phát ra tiếng rắc rắc, trên cánh tay nổi gân xanh.
Ngay chính giữa bức tường dán ba bức ảnh tạo thành chữ phẩm( 品 ).
Bức ảnh thứ nhất, người chết mặc đồ tang, bị ống thép đâm xuyên cơ thể. Nạn nhân quỳ trên mặt đất, van xin thương xót!
Trong bức thứ hai, nạn nhân là một chàng trai trẻ tuổi đeo kính cận, có vẻ là sinh viên đại học. Nó đang mở to mắt nhìn cơ thể mình càng lúc càng xa, vì cơ thể cậu ta bị chia tách, đầu bị cắt rời!
Bức ảnh thứ ba, trong căn phòng tự học tối tăm tại Đại học Nữ sinh, nơi ấy rất gọn gàng ngăn nắp, được trang trí bởi dòng máu đỏ tươi chảy ra từ mỗi ngăn kéo!
Và ở giữa 3 bức ảnh này, ngay chính giữa bức tường, có một bức ảnh in vào mắt tôi như một mỏ hàn nóng đỏ...
Đây là bức ảnh đặc biệt nhất. Bởi vì trong ảnh không có người chết, chỉ có một người sắp chết bị trói trên ghế, nước mắt nước mũi không ngừng chảy ra, vẻ mặt hoảng hốt, miệng bị bịt chặt, không ngừng rên rỉ cầu xin.
Bức ảnh ghi lại một cách chân thực tất cả những điều này. Hung thủ đang tận hưởng sự tuyệt vọng của nạn nhân. Sự giãy giụa và khóc lóc của con người trước khi chết khiến hung thủ phê pha cực kỳ.
Gã đang cầm một cây đinh thép đặc biệt, mà ở góc màn hình, một cảnh sát trẻ, non nớt trong bộ đồng phục cảnh sát chui ra khỏi gầm giường.
Bấm nút chụp ảnh, tình cờ ghi lại hình ảnh cách đây 5 năm.
Cánh cửa ký ức bị cạy mở, chuyện tôi không muốn nhớ lại nhất hiện lên rõ ràng trong tâm trí. Đó là những dòng ký ức mà tôi cố gạt đi nhưng không được. Đến tận hôm nay, tôi mới nhận ra mình chưa từng lãng quên, sự thờ ơ và tự đày đọa bản thân không làm tôi quên bất cứ điều gì xảy ra lúc đó!
Chúng như in dấu, nóng rực trong tim, để lại những vết sẹo không thể lành lại.
"Thì ra, hung thủ 5 năm trước chính là mày..."
Tên hề va vào vai tôi lúc cuộc diễu hành mới bắt đầu đã phủ một khuôn mặt mơ hồ lên tâm trí tôi. Sau 5 năm, khuôn mặt tội ác đó từ từ hiện ra.
Dường như gã không hề thay đổi, vẫn bình thường như vậy, vẫn cực kỳ kinh tởm.
Trước khi tôi bắt đầu buổi livestream đầu tiên, thế giới trong mắt tôi thật buồn tẻ, ngột ngạt, giống như một con lạc đà sắp thối rữa. Chỉ tới khi đụng độ Lộc Hưng, thái độ của tôi mới thay đổi. Đó là một kẻ giết người điên cuồng, đầy đam mê bệnh hoạn. Sự máu lạnh và sự vô lương tâm của gã khiến tôi nhớ đến kẻ giết người hàng loạt cách đây 5 năm.
Lần đầu tiên biết được sự tồn tại của Lộc Hưng, thực ra tôi cũng đã liên hệ hắn với hung thủ của vụ giết người hàng loạt cách đây 5 năm. Nhưng hình ảnh mơ hồ vẫn còn trong tâm trí cách đây 5 năm cho tôi biết, khuôn mặt của hung thủ không giống Lộc Hưng.
Khuôn mặt của Lộc Hưng là 2 mặt, một bên đẹp trai và một bên gớm ghiếc. Khuôn mặt của Lộc Hưng rất đặc biệt, chỉ nhìn sơ qua cũng không bao giờ có thể quên được, khác hẳn với hung thủ 5 năm trước.
Thế nhưng cách thức giết người của Lộc Hưng thật sự quá giống với thằng điên 5 năm trước. Tưởng như là giết người một cách ngẫu nhiên, nhưng trên thực tế, mỗi người chết đều là tế phẩm được xác định sau khi lựa chọn kỹ lưỡng.
Tôi luôn tìm kiếm Song Diện Phật, chủ động phối hợp livestream của Âm Gian Tú Tràng, phần lớn lý do là vì muốn đối phó Lộc Hưng, bắt hắn lại để moi trên người hắn ít thông tin về vụ án 5 năm trước. Vụ án giết người liên hoàn trong đêm mưa vĩnh viễn là một cây gai đâm vào tim tôi, không bắt được hung thủ thật sự, cả đời tôi đều ăn ngủ không yên.
Trước khi buổi livestream bắt đầu, khi tôi từ lời kể của Cổ tiên sinh biết được Lộc Hưng có đồng bọn, bèn giật mình ngay lúc ấy. Bởi vì, kẻ mà anh ấy miêu tả rất giống với hung thủ mà tôi đã gặp 5 năm trước.
Lúc đó tôi vẫn luôn suy ngẫm, vì sao đối phương lại đặt một bộ đồ tang ở trên giường của Tiểu Phượng, còn cố ý để lại một tờ giấy trong bộ đồ tang.
Giờ nghĩ lại, thì ra hung thủ đang khiêu khích tôi.
"Đoán xem tao là ai?"
Từ lúc tôi nhìn thấy câu này, trò chơi chưa phân thắng bại giữa tôi và hắn 5 năm trước đã bắt đầu lại.
Đứng trước bức tường treo đầy ảnh người chết, tôi đứng đó rất lâu. Trước khi livestream, ba giọng nói trên điện thoại ở cõi âm tương ứng với ba người đã chết cách đây 5 năm. Họ nôn nóng mong tôi giúp bọn họ rửa sạch oan, sớm ngày được đầu thai.
"5 năm, tao tìm mày 5 năm..."
Thứ cô bé vừa kéo xuống không chỉ là một mảnh vải bình thường, mà còn là mở đầu của cuộc chạy đua sinh tử.
"5 năm trước, mày đã đổ tội giết người cho tao, bình yên thoát thân. 5 năm sau, Lộc Hưng vẫn làm những việc giống như mày đã làm. Xem ra 5 năm trước mày cũng đã trả giá không ít. Ít ra, vì tao phá rối, kế hoạch của bọn mày đã thất bại, bị hoãn lại suốt 5 năm."
Nhân quả luân hồi, số mệnh an bài, 5 năm trước chưa phân thắng bại, 5 năm sau càng không thể từ bỏ. Đối thủ ngày càng xảo quyệt, tình hình càng thêm nguy hiểm, nhưng tôi không còn là cảnh sát tập sự ngu dốt như xưa nữa.
"Đoán xem tao là ai? Giờ tao đã biết thân phận của mày, có phải đã đến lượt tao ra chiêu?" Gân xanh trên cánh tay vẫn chưa biến mất, trên mặt tôi lộ vẻ dữ tợn và kiên quyết, đáy mắt chuyển sang đỏ rực, đối phó với tội phạm như bọn chúng, tuyệt đối không thể nhân từ.
Tôi siết chặt kìm sắt, kiểm tra bùa chú trên người, sau khi chuẩn bị hoàn tất, tôi bèn nhấc điện thoại của Âm Gian Tú Tràng lên, nhìn về phía phòng livestream do chính mình đặt tên, nói bằng giọng nghiêm túc hiếm thấy.
"Các bạn, tôi có một mối thù từ 5 năm trước phải giải quyết trong hôm nay. Lát nữa, tôi sợ không thể quan tâm các bạn, cho nên tạm thời phải tắt livestream. Nếu như trước rạng sáng tôi bật kênh livestream lần nữa, sau này mọi chuyện như cũ, còn nếu như... Quên đi, nếu như tôi không livestream nữa, sau này các bạn cũng sẽ không nhớ đến tôi."
Socrates Biện Luận Giả lập tức trả lời:
- Anh Streamer, xem ra anh đã hiểu rõ mọi chuyện, có thể kể tận tường cho mấy viewer bọn tôi nghe được không, để bọn tôi nghĩ kế giúp anh.
Thiết Lĩnh Bưu Gia gửi comment:
- Người anh em, đừng lằng nhằng nữa, cứ báo địa chỉ ra đây!
Teletubbies chết bởi mưu sát nói:
- Lão đại, mặc kệ anh định làm gì, tính tôi một người!
Lão tài xế Giang Thành nhắn tin:
- Nhóc Streamer đừng xung động, chú đang lái taxi đến chỗ cháu, hôm nay chơi tới bến!
- Chớ tắt livestream! Ông đây đến ngay!
- Sợ quái gì, tất cả những người đang xem livestream, thề cùng sống cùng chết với livestream!...
Lưu Bán Tiên dưới núi Thanh Thành comment:
- Vừa tỉnh lại sau khi thiền định, chú em... đã lâu không gặp...