Tiếng bước chân vang lên bên tai rõ ràng. Có người đang chạy nhanh ngoài hành lang, gây ra tiếng động rõ to.
"Anh hai, liệu người đang chạy đó có phải là chủ nhân của giấc mơ hay không?"
Người em lấy một con dao găm giấu từ trong ngực ra, rồi lấy một chai dầu hình tượng Phật, đổ lên lưỡi dao ấy.
Người anh hai trả lời ngập ngừng: "Anh cảm giác có âm khí phả vào mặt, tựa như âm binh đang mượn đường vậy. Chúng ta nên cẩn thận thì tốt hơn."
Hai người từ từ đi tới cửa, vừa đúng dịp thấy tôi đang nắm tay Hoàng Tuyết chạy thụt mạng đến.
"Là mày à? Mày là kẻ mà Lộc Hưng muốn giết!"
Hai anh em sinh đôi đồng thanh nói, trong khi tôi cũng sợ hết hồn khi bọn họ bỗng dưng xuất hiện: "Mau tránh ra! Đừng có cản đường tao"
Nếu hai người này biết về Lộc Hưng, chúng nó cũng chẳng phải thứ tốt lành gì. Tôi nhảy lên, đá một cú về phía người anh có vết bớt to trên mặt.
Phỏng chừng đối phương cũng tập võ, bèn né tránh một cách nhẹ nhàng, khiến tôi tung chân hụt.
"Lần trước, mày chính là kẻ giết chết bọn Thần sát. Lần này, mày lại định cướp lấy Thiên Ất Quý Nhân à? Rốt cuộc, mày là ai? Tại sao mày biết bí mật của Bát tự Thần sát?"
Hai anh em khiếp sợ trong lòng, nhưng hiện tại tôi không rãnh để trả lời bọn chúng. Tôi kéo Hoàng Tuyết xuyên qua giữa chúng một cách nhanh gọn lẹ: "Lần đầu gặp mặt, theo lễ nghĩa, tao nhắc nhở bọn mày một câu. Sau lưng tao, còn một đám trẻ con chưa trải sự đời."
Tôi nở một nụ cười xán lạn với đôi anh em sinh đôi, rồi quyết đoán tăng nhanh bước chân.
"Một đám trẻ con chưa trải sự đời à?" Ngay khi cả hai còn đang tự hỏi, bỗng muột luồng oán khí đâm thẳng vào da thịt, khiến chúng cảm thấy hốt hoảng trong lòng, bèn nghiêng đầu nhìn qua.
Tại dãy hành lang có chiều ngang tầm 2 - 3 mét, có hàng chục thân thể học sinh tàn khuyết, mặt mũi vặn vẹo xuất hiện. Bọn chúng trợn trừng đôi mắt đen ngòm, miệng nứt ra to tướng, ngoác tận mang tai.
"Hôm nay là ngày gì thế? Sao có nhiều người mới đến vậy?"
"Hai thằng này có dáng dấp giống nhau quá, chúng ta phải nghĩ cách phân biệt họ ra."
"Hay là chém đứt đôi tay của một thằng, thằng còn lại thì chặt quách đôi chân."
"Cách hay! Tao đồng ý!"
Cả bầy âm hồn, lệ quỷ lảng vảng ngay trước mặt của hai anh em xanh đôi. Lời của bọn chúng nói vừa rợn tóc gáy, vừa không để ý đến cảm thụ của cặp nạn nhân tiềm năng này.
"Anh hai, làm sao giờ? Dù chúng ta tu hành nhiều năm nay, nhưng chưa bao giờ gặp tình huống thế này." Người em nhìn theo bóng lưng của tôi rời đi, tức tối nghiến chặt răng. Gặp phải lệ quỷ trong giấc mơ cũng không hiếm lắm, chỉ là, vừa gặp là mấy chục con thế này - ai mà chịu nổi?
"Đánh không lại bọn này đâu! Anh cản lại phía sau, em rượt theo thằng đó đi. Nghe Lộc Hưng nói, thằng đó tên là Cao Kiện. Em phải nhớ rõ hình dáng của nó, vì rất có thể cô gái đi chung với nó chính là chủ nhân của giấc mơ này." Người anh có phong cách làm việc trầm ổn, vừa nói xong bèn phát tay một cái, lấy ra 05 lá bùa màu xám tro.
"Bàn thiên Ngũ quỷ, hóa ra Minh đồng, hộ thân cho ta, mau mau hiện hình!" Gã cắn đầu lưỡi, nhổ một ngụm máu tươi ra. Sau đó, người anh dùng hai tay bắt pháp quyết, đánh ra 05 lá bùa theo hướng ngũ hành.
Lá bùa màu xám tro chính là bùa quỷ của nhóm tu tà đạo, bùa phép có thể câu thông đến yêu nghiệt, tà thần trong thiên địa. Vì thế, mỗi lần muốn dùng bùa, cần phải có máu tươi làm dung môi.
Sau khi 05 lá bùa được đánh ra, nhờ âm khí nồng nặc, nó nhanh chóng hóa hình, biến thành 05 tên lực sĩ màu xám trắng: "Minh đồng khai trí, hộ vệ cho ta!"
Gã lại trích ra thêm một giọt máu tươi, rồi điều khiển quỷ ảnh đứng chắn ngang hành lang.
Tà thuật của kẻ này khiến bọn quỷ hồn phải dừng bước. Bọn chúng bèn bàn luận sôi nổi, ánh mắt nhìn về người anh đã không còn như ban nãy.
"Người mới đến lại là một vị đạo sĩ ư?"
"Dường như nó không thích ở cùng chúng ta."
"Thì cứ chặt chân, chặt tay hai kẻ này, là nó hết chạy hà."
Mấy chục đứa học sinh lê lết từng bước đi khuyết tật, cơ bản là không hề quan tâm đến năm bóng quỷ kia, chỉ dừng chân một lúc là ùa đến tiếp tục.
Hình ảnh trước mặt vô cùng đáng sợ. Mười mấy tên học sinh phía trước nhào đến, há cái mồm nứt nẻ ra, cắn xé năm con quỷ ảnh vừa được triệu hồi. Từng cái miệng ngoác ra, rồi cắn phập lại, khiến người anh đứng xem phải toát mồ hôi hột.
"A Di Đà Phật! Ly bà ly bà đế! Cầu ha cầu ha đế! Diệt Tội Chân Ngôn!" Người em đang đứng gần đó thấy vậy, bèn vung dao găm ra, miệng tụng niệm kinh Phật. Ngay lúc này, năm cái bóng quỷ kia bỗng tỏa ra một quầng sáng màu vàng chói, vô cùng trung nghiêm. Nếu để bọn người tu đạo tại Giang Thành trông thấy cảnh này, chắc chắn sẽ khiếp sợ vô cùng.
(Chú thích: Diệt Tội Chân Ngôn có tên đầy đủ là Thất Phật Diệt Tội Chân ngôn, cả câu kinh như sau: Ly bà ly bà đế, Cầu ha cầu ha đế, Đà la ni đế. Ni ha ra đế, Tỳ lê nễ đế, Ma ha già đế, Chân lăn càn đế, Ta bà ha. )
Người anh trai tu luyện Quỷ thuật, trong khi thằng em lại tu luyện Phật pháp phổ độ chúng sinh. Hai người là anh em song sinh, lại có thể hợp nhất Phật đạo và Quỷ đạo trên cùng một đối tượng thi pháp. Đây là một hiện tượng lật đổ cách thức tu hành truyền thống. Nói một cách tích cực, chính là sáng tạo cái mới. Nhưng nếu nói một cách tiêu cực, chính là ly kinh phản đạo!
(Chú thích: Ly kinh phản đạo - Nghĩa gốc ám chỉ cá nhân/tổ chức đó vi phạm vào tôn chỉ và giáo điều của một hệ thống cai trị thời phong kiến. Hiện nay, cụm này phiếm chỉ xa rời lý luận hoặc học thuyết chiếm địa vị chủ đạo. )
Người em trai vung dao găm ra, xông vào hai tên học sinh dẫn đầu. Bọn chúng kêu thảm lên, rồi ngã xuống giữa đám đông, vùng vẫy vài cái rồi nằm im bất động.
Bọn học sinh còn lại thấy vậy, chẳng những không lao vào hỗ trợ đồng bọn, mà xúm lại gặm nát thân thể của hai tên học sinh vừa ngã xuống này.
"Đám ác quỷ này đã có thành tựu, Minh đồng không thể chống lại nổi đâu. Chúng ta chạy đi!" Hai anh em sinh đôi bỏ mặc 05 con quỷ ảnh, nhanh chóng rút lui...
Có hai vị cứu tinh xuất hiện bất ngờ để kéo dài thời gian như thế, tôi và Hoàng Tuyết tạm thời thoát khỏi nguy hiểm.
"Hình như bọn chúng không đuổi theo nhỉ?" Tôi đang đứng trong lối đi thoát hiểm, rốt cuộc chẳng thể nhớ nổi mình đang ở tầng nào.
"Vừa rồi nguy hiểm quá. Nếu để bọn chúng bắt được, em không dám tưởng tượng đến kết quả luôn." Hoàng Tuyết nắm chặt áo tôi. Dù đã thoát được một quãng khá xa, nhưng cô ấy không dám buông tay, sợ tôi bỏ cô ấy lại: "Giờ chúng ta phải làm sao?"
"Chuyện phức tạp dần rồi." Tầng lầu thí nghiệm dưới chót bị oan hồn ngăn lối, tôi đành dẫn Hoàng Tuyết chạy lên tầng lầu cao bên trên. Nhưng nếu cứ như vậy, thì tôi và cô ấy sẽ càng lúc càng cách xa cửa ra vào ở tầng trệt."Đi bước nào tính bước đó thôi em. Nếu cứ chạy trốn mãi, anh nghĩ là chúng ta sẽ càng rơi sâu vào thế bị động. Điều cần làm nhất bây giờ chính là, chúng ta phải tìm hiểu rõ mục đích của đối phương."
Hoàng Tuyết bán tín bán nghi, hỏi: "Này, nửa tiếng trước, anh đâu có nói thế!"
"Dù làm bất cứ chuyện gì, cũng không được dùng một phương pháp cứng nhắc. Chúng ta phải học cách phân tích tất cả những manh mối có lợi, từ đó chọn ra phương án tối ưu." Tôi lắc nhẹ bờ vai Hoàng Tuyết, nói một cách chân thành: "Em đừng lo. Anh vẫn còn giữ lại một lá bài tẩy trong tay, có thể lật ngược thế cờ, cứu chúng ta khỏi chỗ chết. Chờ đến khi chúng ta nắm giữ quyền chủ động, thì chúng ta sẽ trở thành người điều khiển cái trò chơi có quy tắc sinh tử này."
Hoàng Tuyết không hề nể mặt, gạt hai tay tôi xuống: "Nghe xong cao kiến của anh, em lại nhớ đến một câu mà chị em từng nói trước khi xuất ngoại."
"Nói anh nghe thử?"
Tôi cứ nghĩ rằng Hoàng Tuyết nhớ về chuyện lúc nhỏ, hoặc liên quan đến bí mật trong nhà họ Hoàng. Có ngờ đâu, cô ấy thở một hơi dài, nắm lấy vạt áo của tôi một cách bất đắc dĩ.
"Lúc chị em đi, chị ấy dặn đi dặn lại rằng, thà tin tưởng có quỷ ma bên người, cũng không nên tin vào lời nói của đàn ông."
Tôi bật cười, nhìn gương mặt xinh xắn của Hoàng Tuyết: "Ít ra, chị của em nói vế đầu là hoàn toàn chính xác."
Tôi hạ thấp giọng nói, cầm điện thoại, đi thẳng vào hành lang thoát hiểm. Hoàng Tuyết nối gót theo sau.
"Nơi này là tầng bốn." Nhờ vào ánh sáng từ điện thoại di động soi đường, tôi tựa sát vào vách tường, bước dần vào giữa hành lang đen ngòm.
Bên dưới lầu, tôi thỉnh thoảng nghe được tiếng âm hồn than khóc và tiếng mắng chửi, nhưng tầng lầu hiện tại vô cùng yên tĩnh.
Đi được một đoạn ngắn trong hành lang, tôi trong thấy có một căn phòng hắt ánh sáng ra bên ngoài.
"Đa phần mấy lớp học khác đều bị khóa kín, nhưng chỉ mỗi căn phòng đó có người." Tôi và Hoàng Tuyết bước đến cửa, nhìn vào bên trong. Nơi ấy có một ông lão đang cởi trần, bị bịt mắt, rồi cột vào trên ghế.
"Có cứu ông ta hay không?" Hoàng Tuyết thúc nhẹ cùi chỏ vào người tôi. Tôi quay lại, ra hiệu bảo cô ấy im lặng.
Hoàng Tuyết vừa nói chuyện, ông lão bị trói kia bèn nghe thấy ngay. Ông ta quay gương mặt béo núc sang: "Cô Văn, cô quay lại rồi à?"
Tôi nín thở, kéo Hoàng Tuyết trốn vào góc phòng, tránh xa người đàn ông đó ra.
"Ông ta bị trói nơi đó, chắc cũng là kẻ bị hại trong giấc mơ. Có lẽ chúng ta sẽ thu được vài thứ hữu dụng từ ông ấy." Hoàng Tuyết nhìn tôi một cách cố chấp: "Kẻ thù của kẻ thù sẽ là bạn. Chúng ta có thể hợp tác để trốn ra ngoài mà."
"Bạn à?" Tôi lắc đầu, kéo Hoàng Tuyết trốn xuống gầm bàn: "Trong cơn ác mộng này, bạn của em chỉ có mỗi mình anh."
Thấy Hoàng Tuyết không phục, không còn cách nào khác, tôi bèn giải thích: "Công dụng của trói buộc là hạn chế hành động. Nhưng em nhìn xem, sợi dây quấn trên người ông ta chỉ là buộc hờ vào mắt cá chân và cánh tay, dễ dàng để tự mở ra mà."
"Vậy tại sao ông ta không bỏ chạy?"
Nhìn ánh mắt ngây thơ của Hoàng Tuyết, tôi đành phổ cập cho cô nàng một vài kiến thức cơ bản: "Nếu em được trói buộc một cách vừa phải, có khả năng sẽ kích thích một chút hưng phấn trên người em. Chắc chắn là người đàn ông này và cô giáo Văn trong lời nói của ông ta đang chơi một trò chơi vượt qua tình bạn nào đó."
Không lâu sau, có tiếng giày cao gót nện mạnh từ bên ngoài hành lang. Cô giáo tóc dài ban nãy bước vào.
"Cô Văn, cô quay lại rồi à? Nhanh lên, chúng ta tiếp tục đi!"
Ông lão kia tựa như một con chó béo núc bị buộc đung đưa trên ghế vậy. Cô giao kia nhẹ nhàng bước đến cạnh ông ra, dùng ngón tay vạch qua làn tóc bạc, hỏi: "Vậy, anh muốn em thưởng gì?"
Cô ấy liếc nhẹ qua căn phòng một cách kín đáo, sợi dây chuyền màu đỏ trên cổ lóe ra một màu đỏ lờ mờ.