Những lời nói này như thể có ma lực đặc biệt, tôi có cảm giác tư duy của mình ngày càng trì trệ dần.
Miệng không nói được, chân chẳng đi đâu, khó chịu như thể toàn thân bị đóng băng trong một khối đá lớn, đến cả mạch máu cũng ngưng lại.
"Đây là giọng của con gái, nghe qua thì thấy tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng lại không phải Y Y, cuối cùng thì là ai chứ?"
"Chẳng lẽ là Lộc Hưng giả dạng? Không phải, nếu là Lộc Hưng, chắc chắn lúc này mình đã bị hành đến chết. Gã sẽ không bao giờ làm những việc vô ích như này đâu, nắm lấy cơ hội mà đâm một nhát dao trí mạng vào kẻ địch, đó mới là phong cách của gã."
"Chẳng lẽ đây là sát chiêu của người thiết kế mê cung? Vậy ra tất cả đều là cái bẫy của gã?"
Ý thức của tôi như đã rơi xuống vực sâu vô thẳm, vô thức quay đầu lại, chẳng thấy gì ngoài vòng tay ấm áp của màn đêm.
Thân thể không cử động được, nhưng tôi vẫn nghe thấy con tim mình thoi thóp. Mình vẫn còn sống mà, chỉ là có cả một vũ trụ sao trước mặt thôi.
"Đoán xem tôi là ai?"
"Đoán xem tôi là ai!"
Giọng nói kia ngày càng sắc, tựa hồ như có gì đó nhói lên trong tim, những kí ức đáng sợ nhất cứ theo đó mà ùa về.
"Rốt cuộc là ai?" Tôi run rẩy, mãi mới dám nói lên câu hỏi từ tận đáy lòng, vậy mà đáp lời tôi vẫn chỉ là một sự im lặng đến đáng sợ. Bỗng thứ đang che mắt tôi hé ra một tia sáng nhỏ, vừa đủ để tôi thấy được cái gương lớn trước mắt.
Tôi đứng trước cái gương, đằng sau là một cô gái đầu tóc bù xù, khuôn mặt bê bết máu, vươn đôi tay đầy vết thương ra che mắt tôi.
Cô ấy mặc một chiếc váy màu đỏ nhạt, vẻ mặt rất khó đoán, oán hận có, tức giận có, nhưng xem ra, trong trái tim mong manh kia cảm xúc mãnh liệt nhất vẫn là tuyệt vọng và đau đớn.
"Thì ra là cô..." Lần đầy tôi thấy con bé là ở chuyến xe siêu tốc, lúc ấy con bé ngồi phía sau tôi; lần thứ hai gặp nhau là ở trong căn nhà ba, khi tôi đang chuẩn bị đi tầng ba căn nhà bên trái, con bé bỗng xuất hiện, dẫn tôi sang căn nhà bên phải kia. Tính ra, đây đã là lần thứ ba tôi và nó có duyên.
"Tại sao cháu lại đi theo chú?"
"Đoán xem tôi là ai?"
Lại một lần nữa, tôi không nhận được câu trả lời mình mong muốn. Giọng nói phía sau tôi như một cái hàm số bậc một, đơn điệu vô cùng, chẳng có gì thay đổi cả. Tựa hồ câu nói "Đoán xem tôi là ai" đã in sâu vào tiềm thức của nó. Có thể vì trong ý niệm vẫn canh cánh câu nói này mà đến nay vẫn chưa được siêu thoát.
Những ngón tay kia lại từ từ mở ra, qua những kẽ hở giữa chúng, tôi thấy hình ảnh trên chiếc gương trước mặt ngày càng mơ hồ.
Những hình ảnh ấy cứ rải rác, rải rác, theo đôi bàn tay nhỏ bé ấy mà khắc sâu vào não tôi.
Khi 5 năm trước, một người đàn ông đã thấy tờ quảng cáo về một công viên mới khai trương, cũng muốn dẫn con gái của mình đến đây chơi. Con bé khi ấy rất vui vẻ, ngay lập tức diện bộ váy đỏ nhạt mình thích nhất để đi chơi với bố.
Họ đã rất vui vẻ trong suốt ngày hôm ấy, chơi thử hầu hết tất cả các trò, trừ giải mê cung và thám hiểm căn nhà ma kia. Chơi suốt từ sáng đến chiều, cho đến tận khi hoàng hôn chìm xuống mọi nơi, họ mới định đi về, nhưng lúc này, con bé lại nhìn thấy một chú hề.
Gã vẽ lên mặt mình đôi mắt tươi cười, cố gắng dùng những động tác vụng về của mình làm mọi người cười. Ai ở đó cũng đều thấy vui vẻ, duy chỉ có con bé là nhận ra chú hề kia không hề hạnh phúc, những giọt nước mắt nữ thần rơi ra trên mặt nó, đây là vai chú hề thút thít.
"Chết người, chết người rồi!" Bỗng có một giọng nói vang lên trong đám đông, ai nấy đều quay người nhìn về phía đó, có một con bé khác xấp xỉ tuổi nó rơi khỏi bánh xe quay khổng lồ.
Máu chảy ra từ người con bé, như một bông hoa thược dược đang lụi tàn, phủ đầy một góc sân.
Mọi người chen chúc chạy tới đó, có cả ba của cô bé váy đỏ kia.
"Chết người?" Con bé trước giờ chưa thấy ai ra đi bất ngờ như vậy. Nhìn đến vũng máu đỏ thẫm kia, nó hoảng sợ ngã về phía sau, chẳng may lại đụng trúng tên hề.
"Cháu muốn một quả bóng bay sao?"
Con bé ngẩng đầu nhìn lại, giật mình nhận ra tên hề đang khóc lúc nãy bây giờ đang nở một nụ cười rất đáng sợ, khoanh miệng tô son môi đỏ mở rộng hết cỡ, lộ ra cả hàm răng bên trong.
Con bé sợ hãi cực kì, lắc lắc đầu, muốn chạy đi thật nhanh.
"Chúng ta hãy chơi một trò đi." Tên hề nắm chặt tay con bé, con bé cố gắng chạy trốn về hướng đám đông kia, nhưng tên hề kia còn nhanh hơn, nhẹ nhàng bịt mắt và miệng con bé lại.
"Trò chơi này có tên gọi là đoán xem tôi là ai?"
Câu chuyện theo sau, lạnh lẽo đến mức đáng sợ. Con bé bị tên hề kia giấu trong Ngôi nhà của quỷ, ngày ngày bị tra tấn trong căn phòng tối chẳng biết đến ánh mặt trời là gì. Con bé trở thành món đồ chơi của tên hề, cứ mỗi khi đêm về, gã lại yêu cầu con bé chơi một trò chơi. Một ngày nọ, để tăng thêm sự thú vị cho cái cái thú vui bệnh hoạn của mình, gã cố tình đẩy con bé vào trong mê cung, bắt con bé phải tìm đường ra.
Một mình bước trong cái mê cung gương kia, xung quanh chỉ có màn đêm che chở, con bé đã vô cùng sợ hãi trong cái đêm ấy. Cuối cùng nó đập vỡ một tấm gương, nhưng thứ mà con bé nhận được chỉ là những tấm gương khác cùng với một sự tuyệt vọng vô cùng. Trong những giây phút cuối cùng, cô bé nhặt mảnh gương vỡ, tự kết thúc cuộc đời mình.
Sau đó, con bé nhìn thấy gã hề kia mang xác mình đi, ướp xác nó, rồi bọc một lớp cao su làm thành con búp bê, đặt trong Ngôi nhà của quỷ.
Con bé còn nhìn thấy những thứ tương tự vậy, dưới đất, bên bức tường xi măng, ở rất nhiều nơi. Những việc như vậy vẫn cứ tiếp diễn ngày qua ngày, con bé muốn ngừng lại, nhưng chỉ có thể dạo chơi khắp nơi.
(*Lời gửi gắm của Dịch giả: Độc ác thay trúc Nam Sơn không ghi hết tội/ Dơ bẩn thay, nước Nam Hải không rửa hết mùi)
"Đoán xem tôi là ai?"
Nghe thấy giọng con bé cứ lặp đi lặp lại câu nói ấy, tôi mới thấy chua xót thay. Con bé chính là một trong những nạn nhân của cái "thiên đường" này. Trong lòng con bé đầy oán hận, nhưng lại không hóa lệ quỷ hung tàn, hẳn là nhờ bản tính tốt đẹp của con bé.
Suy nghĩ kĩ lại mới thấy, trên đường tới đây, bác tài xế có nói với tôi 5 năm trước đường ray của xe siêu tốc có xảy ra sự cố. Chỉ có một cậu bé may mắn sống sót do nghe lời của một người chị. Nó đã cuộn tròn người lại, hai tay ôm đầu, nhờ thế mới bảo toàn mạng sống.
Bây giờ tôi mới nhận ra người chị mặc bộ váy đỏ kia chính là con bé, nó vẫn luôn cố gắng cứu những du khách bị tên hề kia giết.
"Thì ra là thế."
Mọi thắc mắc giờ đã được giải đáp dễ dàng. Như lúc ở chuyến xe siêu tốc, tôi thấy phía sau có một cái bóng người màu hồng đang di chuyển thiết bị an toàn, khi ấy chính là con bé muốn nhắc nhở tôi rằng, tôi đang bị theo dõi, muốn nhắc tôi mau chóng rời đi.
Còn trong Ngôi nhà của quỷ, chính là khoảnh khắc tôi nhìn thấy con búp bê vải ngồi trên hành lang, vẻ ngoài của nó trông rất giống một con búp bê bình thường, nhưng trên má lại có một nốt ruồi đặt biệt.
Hẳn là con bé muốn nhắc tôi phải cẩn thận với Lý Mạn Mạn. Lại nhắc khi tôi định đi lên tầng ba căn nhà ấy, chính con bé đã không ngần ngại lộ diện chính mình mà dẫn tôi đi chỗ khác. Xem ra, ở trên tầng ba kia, chắc chắn có cất giấu thứ gì đó đáng sợ.
Chính là con bé từ đầu đến cuối vẫn bảo vệ tôi. Tôi hơi ngạc nhiên, trong lòng cũng cảm thấy có chút may mắn và hối hận. Những lần livestream trước, tuy có kinh khủng nhưng lại không hề nguy hiểm chút nào, làm tôi cũng hơi tự cao tự đại. Lần livestream này, thậm chí tôi chẳng thèm đổi thêm mấy lá bùa để phòng thân, quả thật là liều lĩnh quá đi mà.
"Livestream của Âm Gian Tú Tràng hoạt động được là nhờ sinh mệnh con người, mình phải cố gắng hết sức mới được. Nếu như có thể sống sót qua ngày hôm nay, ắt từ nay về sau không dám khinh địch."
Những hình ảnh trong đầu tôi từ từ biến mất, nhưng con bé vẫn chưa muốn buông tay, cứ che lấy hai mắt tôi, tựa hồ đang ngăn cản không cho tôi nhìn vào tấm gương trước mặt.
"Con bé không có ác ý, vậy tại sao lại ngăn cản tôi?" Tôi nhìn xuyên qua những kẽ hở của ngón tay con bé, thẳng vào cái gương kia. Chẳng biết có phải phía trên đầu tôi có năm ngôi sao đang đi vòng tròn không, hình ảnh phản chiếu của gương lúc này lại rất rõ ràng dưới ánh sáng của đèn pin, nhưng lại chỉ thấy có một mình tôi trong gương.
Nhưng điều kì dị chính là,"tôi trong gương" đang mỉm cười.
Mỉm cười là một trạng thái rất bình thường của mọi người, trừ tôi ra. Từ ngày trở thành streamer của Âm Gian Tú Tràng, tâm trí tôi ngày nào cũng phải suy nghĩ cho những thứ khác nhau, nụ cười đối với tôi mà nói, là một thứ gì đó rất xa xỉ.
"Người trong gương không phải tôi!"
Cái gương trước mặt tôi lúc này dường như là trò chơi chết người mà Lộc Hưng và người thiết kế mê cung chuẩn bị cho tôi. Tôi nhìn thấy chính mình trong gương qua ngón tay con bé, có điều nhìn một lúc lâu bỗng nhiên lại cảm thấy có một cảm giác rất xa lạ.
Như thể, tôi bị nhốt trong gương, tôi mới là bản thể trong gương, còn nó mới là người ở ngoài.
Ranh giới giữa hư và thực rất mơ hồ, bất cứ khi nào mà tôi trở nên nghi ngờ, giọng nói của con bé liền vang lên từ phía sau, như muốn nhắc nhở tôi phải luôn tự tin vào chính mình, không được để bản thân lạc lối!
Tôi không còn ý thức được thời gian, chẳng biết mình đã như vậy bao lâu. Bỗng bản thể trong gương của tôi tắt nụ cười, gã duỗi hai tay ra như muốn chui ra khỏi gương.
"Sao có thể?"
Tôi trơ mắt, nhìn bản thể của mình đang bước ra ngoài, chẳng lâu sau hai bàn tay nó đã chạm vào mặt gương.
Mặt gương phẳng lặng bỗng như mặt hồ nước gợn sóng, sau đó còn một việc khác xuất làm tôi ngạc nhiên hơn nhiều.
Tay nó xuyên qua mặt gương, từ hư mà bỗng hóa thành thực, duỗi cả năm ngón tay, nắm lấy đầu tôi, hơi thở lạnh giá cuốn lấy cả cơ thể.
Tôi không thể cử động được, con bé khi này đang đứng phía sau tôi, toàn thân run lên bần bật, hình như cô bé cũng cảm thấy sợ hãi, muốn chạy thật nhanh đi.
"Thứ này rốt cuộc là gì vậy?"
Bản thể trong gương của tôi đã chui cả nửa người ra, thân thể nó bỗng trở nên dị dạng, bàn tay của nó ngày càng tới gần tôi.
Nhưng ngay lúc bàn tay ấy sắp chạm được vào người tôi, những sợi tóc đen bay vụt ra từ trong cái túi đen thêu hoa, giống như những con mãng xà khổng lồ, đen nhánh mà uốn lượn!
"Mệnh Quỷ!"