Giọng điệu hơi ngã ngớn của tôi có chút chói tai trong đêm mưa. Giang Long và người của gã cùng nhau lùi lại, tự hỏi không hiểu vì sao lại có thêm một người trong ngôi biệt thự này?
"Mày là ai? Tao không thù không oán gì với mày, tại sao lại đến đây?" Giang Long cầm con dao trên bàn, ra hiệu cho đàn em của mình lấy vũ khí ra.
Bọn chúng sẵn sàng trong trận địa đón địch, nhưng không ai dám hành động hấp tấp vì chưa dò ra được thực lực của tôi.
Nhìn băng đảng giang hồ có thể coi là làm mưa làm gió cả đất Giang Thành này, tôi nhếch nhẹ khóe miệng. Nếu Giang Long không lật bài tẩy của mình lên, tôi vẫn sẽ chơi với bọn họ một lúc.
Làm streamer cho Âm Gian Tú Tràng, tôi đã từng trải qua những nỗi tuyệt vọng sâu sắc nhất. Không ai trong thành phố này hiểu rõ cảm xúc đặc biệt của nỗi sợ hãi cùng cực hơn tôi cả.
Giang Long đã dám chạm vào điểm giới hạn của tôi. Để trả thù, dĩ nhiên là tôi phải cho gã một trải nghiệm cuối cùng "hoàn hảo" và khó quên.
Những tên côn đồ này không đáng được thông cảm, chúng có quá nhiều tội ác. Những người đã bị chúng tổn thương đều phải ngậm đắng nuốt cay. Trong khi đó, bọn chúng có thể trốn trong một căn biệt thự tiện nghi thế này và hưởng thụ một cuộc sống xa hoa đồi trụy. Điều này là một chuyện rất bất công.
Tôi không có ý coi thường pháp luật, chỉ là pháp luật cần chứng cứ để xác nhận thì mới có hiệu lực. Hơn nữa, chứng cứ phạm tội của bọn này đã bị tiêu hủy kịp thời từ lâu rồi. Do đó, nếu muốn trừng trị băng nhóm này, tôi đành phải né tránh pháp luật và dùng biện pháp trực tiếp hơn.
"Mày không có thù oán gì với tao cả, nhưng mày lại nhìn lén những thứ không nên nhìn." Tôi cầm Cát Lộc đao, ánh lên một tia sáng lạnh. Thanh đao này không hề ẩn giấu khí phách của bản thân. Nó tỏa ra hơi thở cực kỳ bá đạo và ác nghiệt, ngưng tụ một luồng sát khí đến từ chiến trường thời xa xưa.
"Nhìn trộm thứ không nên nhìn à? Mày là ai?!" Tay cầm dao của Giang Long hơi rụt lại; hơn 10 năm nay, gã chưa từng lo lắng như thế này.
"Muốn biết không?"
Chỉ xéo mũi đao, vì bị tiên đoán là mình sẽ chết trong ba ngày tới, nên lúc này tôi không hề kiêng kỵ gì nữa, chuẩn bị điên cuồng một lần cuối cùng.
Một tia chớp xé ngang bầu trời, phản chiếu lên khuôn mặt bình thường của tôi. Mọi người trong phòng đều có thể nhìn rõ.
"Bọn mày có thể gọi tao là Cao Kiện."
Hạ thanh đao xuống, tôi đưa bàn tay ra chắn trước thân mình. Trong lòng bàn tay hiện lên một tròng mắt màu đen đang chuyển động: "Mệnh quỷ!!!"
Sảnh tầng một như bị nước mưa thẩm thấu. Tại các khe hở nơi trần nhà, có vô số sợi tóc đen dài trồi ra từ lớp gạch ốp, từ các món đồ gia dụng, hoặc mọc lên từ thảm lót dưới nền nhà.
Tiếng la hét, gào khóc của bầy nam nữ vang dội trong phòng khách, nhưng khóc lóc không thể nào hữu dụng trong tình huống này.
"Nếu gào thét có thể giải quyết được vấn đề, thì giống lừa to mồm đã thống trị thế giới từ lâu rồi."
Ngay cả một người chủ nhân như tôi mà còn phải khiếp sợ cả con Mệnh quỷ Đại thừa này. Nó nuốt chửng quá nhiều thứ. Trong khi đó, cách nuôi quỷ của tôi cũng khác hẳn những đạo thống còn lại từ trước đến nay. Tất cả đều khác biệt, không có chút hạn chế nào, tin tưởng trăm phần trăm vào nó, để nó ăn nhanh, chóng lớn thỏa thích.
Đám tóc đen bám vào cơ thể người. Bọn chúng liều mạng phản kháng. Có lẽ do Mệnh quỷ tấn công quá nhiều người cùng một lúc nên sức mạnh bị phân tán, Giang Long và một trong những đứa đàn em của gã bèn chạy thoát ra trước khi hoàn toàn bị cuốn vào những làn tóc đen. Sau đó, cả hai chạy nhanh lên lầu.
"Tại sao muốn chạy lên lầu? Đây không phải là đường cụt sao?" Tôi xách theo thanh Cát Lộc đao, bám sát bọn chúng. Tôi có thể buông tha thằng đàn em kia, nhưng bắt buộc không thể nào bỏ qua cho Giang Long kẻ đã dám nhìn trộm những thông tin về Âm Gian Tú Tràng.
Âm thanh của lưỡi đao kéo lê trên sàn nhà rất dọa người. Tôi đi ngang qua những người phụ nữ trong căn phòng này, khiến bọn họ sởn cả gai ốc.
Tôi đi hết một đoạn đường, bèn nhận ra thanh đao này đúng là có tác dụng tru tà. Lưỡi đao kéo đến đâu thì tóc đen của Mệnh quỷ cũng tự động tách ra, không dám chạm vào nó.
"Mệnh quỷ, giao cho mày xử hết đám người này nhé."
Bọn côn đồ và mấy chị em phụ nữ còn lại trong phòng khách đều nhanh chóng ngã xụi lơ dưới đất. Sắc mặt bọn chúng tái nhợt, cả người cứng đờ; sự sống đều bị Mệnh quỷ dần dà rút sạch.
Tôi đuổi theo một mạch đến tầng ba. Dường như Giang Long và tên đàn em đang trốn vào một trong các căn phòng nào đó ở hai bên hành lang.
"Nhiều phim kinh dị có những phân đoạn tương tự nhỉ? Đối mặt với sự truy đuổi của vai phản diện, nhân vật chính vội vàng trốn vào trong phòng kín, nín thở, chờ đợi nỗi sợ hãi giáng xuống trong sự im lặng ngột ngạt".
Sự yên tĩnh trước cơn bão là điều dằn vặt nhất. Nhưng đối với bản thân những người truy đuổi, đó là một loại hưởng thụ.
"Đêm vừa mới đến, tao còn có rất nhiều thời gian để chơi trò này cùng bọn mày."
"Chát!"
Tôi cầm Cát Lộc đao bằng hai tay, chém mạnh vào khóa cửa. Sau khi phá khóa, tôi đạp tung cửa phòng.
"Mày trốn ở đây à?"
Tôi cầm đao đi loanh quanh trong nhà, kiểm tra từ phòng này sang phòng khác, đá tung từng cánh cửa. Khi đến cuối hành lang, tai tôi run nhẹ, rồi nghe thấy tiếng rên rỉ phát ra từ căn phòng bên cạnh.
"Tố chất tâm lý kém quá vậy? Nếu bị bắt đi trải nghiệm livestream của Âm Gian Tú Tràng, phỏng chừng bọn bây sẽ không sống qua một hiệp."
Mũi đao đâm vào cửa gỗ, sau đó tôi đá mạnh ra nhưng không đi vào, mà là sai bảo Mệnh quỷ đi trước dò đường.
Mái tóc đen luồn lách vào phòng, tiến vào tủ quần áo, bò lên bệ cửa sổ, luồng xuống gần giường.
"Tránh ra! Cút!" Giọng nói khàn khàn của một người đàn ông từ dưới giường truyền ra,"Cứu em với! Anh Long! Cứu em với!"
"Đừng la hét, một lát nữa thằng đấy sẽ đoàn tụ với mày nhanh thôi." Mệnh quỷ lôi thằng này ra khỏi gầm giường, để tiếng la hét của nó vang dội cả căn biệt thự.
"Chỉ còn một thằng cuối cùng." Tôi nhìn về căn phòng phía bên kia hành lang, chỉ còn mỗi nơi ấy là tôi chưa bước vào.
Kề sát tai vào cửa căn phòng ấy, tôi nghe thấy một giọng chuyện rất nhỏ vang lên từ bên trong - giọng điệu vô cùng gấp gáp.
"Kêu cứu sao? Có ích lợi gì không?" Tôi xả liên tục mấy đao để mở cửa rồi nhanh chóng lách vào phòng. Giang Long đang núp sau bàn làm việc, trên bàn là một cái điện thoại chưa cúp máy trong khi gã đang cầm vài lá bùa nào đó trên tay.
"Dừng lại! Chúng ta có thể nói chuyện cùng nhau mà!" Giang Long lo lắng nói. Vừa rồi, tiếng hét của thằng đàn em vẫn còn văng vẳng bên tai. Chưa bao giờ gã lại bối rối như lúc này. Từ những ngày đầu ra lăn lộn giang hồ, gã chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng đến như vậy.
"Đàm phán dựa trên sức mạnh của hai bên ngang nhau. Mày nghĩ xem, mày có xứng đáng không?"
5 năm trước, hoặc trước khi trở thành streamer của Âm Gian Tú Tràng, bản thân tôi cũng không thể ngờ có ngày mình đủ cơ để nói câu này với một tay anh chị khét tiếng Giang Thành.
Nhưng bây giờ, mọi chuyện xảy ra ngay đây đều là sự thật. Tôi đã thay đổi rất nhiều chỉ trong vài tuần, mặc dù trong cuộc sống tôi vẫn là một gã chủ tiệm quèn, không có tài khoản tiết kiệm, không người thân. Nhưng điều khác biệt chính là, bất cứ ai muốn chèn ép tôi, trộm đồ của tôi đều phải trả giá rất đắt.
Giang Long không trả lời. Gã thực sự không biết tôi mạnh đến nhường nào. Gã đã ở Giang Thành hơn 20 năm, nhưng dường như chưa bao giờ nghe đến cái tên Cao Kiện trong cả hai giới hắc đạo hay bạch đạo: "Mày từ từ tỉnh khác đây đây ư? Đây là Giang Thành. Mày duỗi tay đi quá dài rời, không sợ mất hết đường lui à?"
"Mày nghĩ sao thì tùy, hơi đâu mà tao phí lời với mày. Chẳng phải chúng mày từng đột nhập vào căn nhà số 263 tại phố Đinh Đường sao, lại còn lấy ra vài thứ từ trong căn nhà ấy nữa?"
"Ý mày là con chó đó?"Giang Long giật nhẹ hai mắt: "Lúc thuốc mê hết tác dụng, tao đã nhốt nó dưới tầng hầm. Nếu mày đến đây vì nó, thì tao đưa chìa khóa ngay nè, trả nó lại cho mày."
"Chú chó đó chỉ là một phần mà thôi. Tao đang nói về những thứ khác."
"Tao còn biết thứ gì nữa đâu? Bọn tao chỉ chịu trách nhiệm đánh thuốc mê con chó ấy thôi mà." Giang Long tỏ ra khó hiểu, tựa hồ thực sự không biết gì.
"Thứ tao đang tìm là một bản tài liệu viết tay, trong đó có ghi lại thông tin về một địa điểm nào đó."
"Tao không biết mày đang nói cái gì cả?" Giang Long tiếp tục giả vờ vô tội.
"Xem ra, mày cần tao giúp để nhớ rõ ràng lại rồi. Mệnh quỷ!" Làn tóc đen lấm tấm vết máu trườn ra khỏi cái bóng của tôi, lướt đến Giang Long.
Bóng quỷ đang tới gần, rốt cuộc Giang Long không chịu nổi áp lực, gấp rút nói: "Chờ đã! Tao nhớ ra rồi!"
"Bộ văn kiện ấy ở đâu?"
"Ở..."
Giang Long chưa kịp nói ra, bỗng có giọng nói vang lên từ ống nghe điện thoại với cuộc gọi còn dang dỡ trên bàn: "Giang Long, đưa điện thoại cho người đối diện. Để tự tao nói chuyện với nó."
Tôi đã nghe thấy giọng nói từ loa điện thoại một lần, tại tiệc cưới của Giang Thần. Ông ta chính là ông chủ lớn nhất của tập đoàn bất động sản Giang Cẩm, cha của Giang Thần.
Giang Long cảm thấy xấu hổ, nhưng không dám vi phạm lời của lão Giang, bèn đưa điện thoại cho tôi.
"Cậu là Cao Kiến à? Tôi từng nghe Giang Thần nói về cậu. Đúng là hậu sinh khả úy nha. Ngay cả con dao trên giang hồ của tôi cũng bị cậu dồn ép đến mức độ này. Cậu giỏi lắm."
Tên này dùng giọng điệu của bậc bề trên, chế nhạo tôi là hạng nít ranh vừa bước vào đời lăn lộ. Nghe thế, tôi chỉ cười lạnh, rồi bảo Mệnh quỷ siết chặt cổ cổ Giang Long. Sau đó, tôi kề ống nghe sát miệng gã, để cha nuôi gã nghe rõ giọng nói của đứa con đỡ đầu trước khi nó chết.