Dưới trạng thái thiếu dưỡng khí, người sẽ tỉnh lại từ cơn mơ.
Bởi vậy Dương Hạo có thể xác định mình không nằm mơ.
Phân tích theo tình hình trước mắt, trò chơi 'Đại phú ông' kia dĩ nhiên lại chiếu vào hiện thực.
Nói cách khác, tài phú hắn tích lũy trong game, rất có thể sẽ thuộc về hắn!
Nghĩ tới đây, Dương Hạo đột nhiên nuốt ngụm nước miếng, đây chính là mấy ngàn tỷ đấy!
Tập đoàn Dương thị trong game dính đến rất nhiều ngành nghề, nếu như đặt trong thế giới hiện thực, gần như không có đối thủ trong quốc nội.
Thế nhưng, hiện giờ chỉ có 100000 NDT!
Dương Hạo lau mặt, ngồi trên sô pha trong phòng khách, bắt đầu suy tư.
Đầu tiên, hắn nghĩ đến hệ thống, sau đó chính là nhiệm vụ chính tuyến kia.
Tiến độ nhiệm vụ chính tuyến: 0%!
Dương Hạo hình như đã hiểu ra gì đó, nhiệm vụ chính tuyết này hẳn là quá trình hắn kế thừa tất cả tài sản trong game của mình.
Mà bây giờ, theo cách nói của hệ thống, cân nặng của hắn vượt chỉ tiêu, không phù hợp với hình tượng trong game, vì vậy cần phải giảm cân.
Không đúng, hình như cái hình tượng này là do hắn thiết lập.
Dương Hạo nhớ lần đầu mình vào game thì đã sáng tạo nhân vật, mà khi đó hắn đã dựa theo tiêu chuẩn lúc trẻ của mình để sáng tạo.
Hệ thống bắt hắn giảm xuống còn 75kg, là để phù hợp với hình tượng mà hắn đã thiết lập khi đó??
Dương Hạo không thể xác định ý nghĩ của mình là đúng hay không, nhưng loại cảm giác này cực kỳ ảo.
Lúc trước là hắn chơi game, bồi dưỡng một ít nhân vật trong game, mở rộng thương nghiệp trong game.
Mà bây giờ, biến thành game chơi hắn, bắt đầu bồi dưỡng hắn như hắn bồi dưỡng các NPC trong game.
Được rồi, nếu như có thể kế thừa tất cả tài sản trong game, coi như bị nuôi cũng không sao cả!
Làm một phú ông, không có gì không tốt!
Dương Hạo hít sâu một hơi, dần dần bình tĩnh lại, nhưng cũng tỉnh cả ngủ.
Hắn mở wechat, tìm kiếm 'Lão Ngụy', rồi trực tiếp chuyển 50000 NDT qua.
Tiếp đó nhắn lại: Người anh em, cảm ơn!
Lão Ngụy, tên đầy đủ là Ngụy Phát Tài, cái tên này ký thác tất cả chờ mong của cha mẹ đối với hắn.
Hai người là bạn cùng phòng thời đại học, rất thân thiết, lúc trước vì trả nợ, Dương Hạo chạy đi vay tiền khắp nơi, thật ra hắn cũng không mở miệng với Ngụy Phát Tài, bởi vì hắn biết đối phương cũng rất túng quẫn.
Tuy tên là Ngụy Phát Tài, nhưng trên thực tế hắn lại là một người cực kỳ an phận, không giống như Dương Hạo, sau khi tốt nghiệp, hắn vào một công ty quản lý vật nghiệp, cẩn thận làm vài chục năm, trước mắt chỉ là một quản lý của bộ phận chăm sóc khách hàng mà thôi, tiền lương mỗi tháng 6,7000.
Tại thành thị cấp 2 như Giang Thành, tiền lương này miễn cưỡng đạt đến trình độ trung bình, nhưng hắn còn phải trả góp nhà, nuôi con, tiền lương của vợ chỉ có hơn 3000. nên cuộc sống rất vất vả.
Dương Hạo biết tình hình của Ngụy Phát Tài, cho nên không mở miệng, nhưng Ngụy Phát Tài biết tình cảnh của Dương Hạo, thì lại chủ động đưa 50000 cho hắn.
Đây mới thực sự là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Cho nên khi vừa có tiền, người đầu tiên Dương Hạo muốn trả chính là Ngụy Phát Tài, không có gì bất ngờ thì số tiền này là toàn bộ tích góp của hai vợ chồng họ, đó là họ tiết kiệm từ năm này qua năm khác.
Gửi xong, đối phương không trả lời, chắc là đã đi ngủ.
Dương Hạo lại mở app thanh toán, trả nợ 15000 NDT.
Thao tác một phen, khoản nợ 215000 NDT đã biến thành 150000.
Trong 150000 này, có 100000 là vay của chú hai, điều kiện nhà chú hai khá ổn, nên không vội.
Ngoài ra thì còn 50000 là vay của bạn thân Lưu Tử Phong, tên này là tiểu vương tử các sàn nhảy hộp đêm, hắn làm bán ô tô, trước mắt đang là quản lý bán hàng của một cửa tiệm Audi 4S.
Thật ra những năm nay, Lưu Tử Phong kiếm không ít tiền, nhưng cũng không tiết kiệm được bao nhiêu, tất cả đều tiêu lên người gái rồi.
Tiền của Lưu Tử Phong cũng không vội, bởi vì coi như trả, Lưu Tử Phong cũng sẽ tiêu cho cô nàng nào đó, còn không bằng để mình giữ hộ.
Bởi vì nội tâm xúc động, mãi đến 3 giờ sáng Dương Hạo mới ngủ thiếp đi.
"Ba ba, rời giường nha!"
"Ba ba, con phải đi học rồi."
Dương Hạo đang nửa mê nửa tỉnh, lại nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ của con gái, hắn mở mắt ra, tiếp đó nhìn thấy khuôn mặt mũm mĩm của Hề Hề, tiểu nha đầu này đang nhìn mình, đôi lông mi dài nhấp nháy nhấp nháy như hai cái quạt nhỏ.
Ừm, lông mì dài chính là di truyền từ mình!
Dương Hạo vui vẻ, tiếp đó thò tay véo má mũm mĩm của con gái: "Dậy rồi đây!"
"Rời giường, rửa mặt!"
Dương Hạo ngồi dậy, cảm thấy rất sảng khoái.
"Đã 8 giờ rồi. Ba ba là con heo lười... !"
Hề Hề chỉ vào đồng hồ.
Dương Hạo liếc nhìn đồng hồ, chợt giật mình.
Thế mà đã 8 giờ sáng!
Hề Hề muộn học rồi.
Dương Hạo tranh thủ thời gian nhắn tin cho Giang Ngọc Kỳ, cô giá của Hề Hề: Cô Giang, xin lỗi, 15 phút sau Hề Hề sẽ đến, để cơm cho con bé.
Gửi xong, Dương Hạo thúc giục Hề Hề đi tắm rửa, tiểu nha đầu này đã 5 tuổi, Dương Hạo vẫn bồi dưỡng năng lực độc lập cho cô bé, mặc quần áo và tắm rửa đều đơn giản.
Sau một thời gian náo loạn, hai cha con cuối cùng cũng ra khỏi nhà.
Cũng may nhà trẻ của Hề Hề ở ngay gần, chỉ vài phút là đến.
Ngoại trừ Hề Hề đi muộn ra, Giang Ngọc Kỳ còn đón một tên nhóc mập mạp, xa xa đã thấy Dương Hạo lái xe điện đến, nàng liền không đi vào, mà đứng chờ một lát.
"Chào cô Kỳ Kỳ."
Hề Hề nhảy xuống xe, tiếp đó cười vẫy tay với Giang Ngọc Kỳ đứng ở cổng.
"Chào Hề Hề."
Giang Ngọc Kỳ dịu dàng đáp lại, đây là năm thứ hai nàng làm giáo viên mầm nôn, cũng tương đối có kiên nhẫn với các bé, có danh tiếng rất tốt trong đám phụ huynh.
"Cô Giang, làm phiền cô rồi." Dương Hạo khách khí một câu.
"Không có gì. Hề Hề chào ba đi."
Giang Ngọc Kỳ cưng chiều xoa xoa đầu Hề Hề, nàng cực kỳ thích Hề Hề, tiểu nha đầu này cực kỳ đáng yêu, lại hoạt bát và nghe lời.
"Tạm biệt ba ba."
Hề Hề lập tức quơ tay nhỏ với Dương Hạo.
Dương Hạo cũng cười vẫy tay, trong mắt tràn đầy tình thương của cha già.
Hết cách rồi, ai bảo hắn trọng nữ khinh nam chứ!
"Đúng rồi, anh Dương, thứ bảy này là đại hội vận động gia đình của nhà trẻ, tốt nhất là cha mẹ cùng tham gia."
Giang Ngọc Kỳ không biết tình hình của Dương Hạo, bởi vì Hề Hề mới vào nhà trẻ giá rẻ này được mấy tháng, lúc trước nàng cũng từng gặp Lý Mạn Thù vài lần, chỉ là gần đây toàn là Dương Hạo đến đón Hề Hề, nàng cho là mẹ của Hề Hề bận rộn công việc.
"Được, tôi biết rồi."
Dương Hạo cũng không giải thích gì, chỉ gật đầu một cái.
Nhưng Hề Hề vốn đang rất vui vẻ, chợt ảm đạm xuống, cô bé biết cha mẹ đã ly hôn, cũng biết mẹ không cần mình và ba ba.
Cô bé mới 5 tuổi, không hiểu cái gì là hận, nhưng Hề Hề cảm thấy mẹ quá độc ác, thế nhưng thỉnh thoảng Hề Hề vẫn sẽ nhớ mẹ, cuối cùng thì cô bé vẫn chỉ là một bé gái 5 tuổi mà thôi, mỗi khi các bạn nói chuyện đến mẹ, cô bé luôn cảm thấy mình thiếu cái gì đó.
"Hề Hề, sao lại không vui rồi?"
Giang Ngọc Kỳ nắm tay nhỏ của Hề Hề đi vào trong, lại phát hiện tiểu nha đầu này xụ mặt.
"Cô Kỳ Kỳ, con không có mẹ!"
Hề Hề hít mũi một cái, nhỏ giọng nói.