Chương 22: Đưa tay tan mây thấy ánh trăng

Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Dữu Tử Thái Thái 29-04-2024 10:29:37

Tiểu khu Vọng Giang. Tôn Tâm Di cuối cùng cũng tan tầm. Xế chiều và tối nay nàng có một tiết khóa công cộng, cộng thêm hai tiết dạy kèm buổi chiều, quả thực là khá mệt mỏi. Nhưng sau khi trở về nhà trọ, nàng lại không nghỉ ngơi ngay, mà vội vàng mở túi mua sắm ra xem. Lúc ở phòng tập, nàng không tiện thưởng thức chiếc túi xách này, mà bây giờ đã về đến nhà, nàng không cần bận tâm ánh mắt của đồng nghiệp nữa. "Tâm Di, cậu về rồi. Mình sắp bị dì hai làm phiền chết rồi." Khi Tôn Tâm Di vừa lấy túi xách ra, bạn cùng thuê với nàng là Triệu Doanh Doanh cũng bước ra khỏi phòng ngủ. "A, cậu mua túi xách? Oa! Prada!!" Triệu Doanh Doanh vốn đang định phàn nàn về chuyện xem mặt với bạn thân, kết quả nhìn thấy chiếc túi Prasa trên bàn trà, hai mắt lập tức sáng rực: "Tâm Di, cậu phát tài à!" "Mình nào mua được, là một người bạn tặng!" Tôn Tâm Di thuận miệng trả lời một câu, lòng nghĩ mình và Dương Hạo cũng coi như là bạn nhỉ. "Bạn? Không phải tên hèn mọn đã mua 50 tiết học của cậu chứ?" Triệu Doanh Doanh mặt đầy tò mò. "Không phải. Nếu là tên đó, mình cũng không nhận." Tôn Tâm Di lắc đầu phủ nhận. "Vậy thì là ai? Bên cạnh cậu có thêm một đại gia như vậy từ bao giờ?" "Chẳng lẽ là vị sư huynh cùng trường vẫn luôn theo đuổi kia??" Triệu Doanh Doanh tiếp tục suy đoán. "Đều không phải, cậu đừng đoán." Tôn Tâm Di lắc đầu, sau đó lấy túi xách Prada ra khỏi túi chống bụi, lại để ở trước gương. "Là chiếc túi này à! Mình nhớ lần chúng ta đi dạo ở Tinh Quang, cậu đã nói là rất thích rồi." Triệu Doanh Doanh cũng tiến tới trước gương, nhìn chiếc túi xách trong tay Tôn Tâm Di bằng ánh mắt thèm muốn. Tôn Tâm Di không ngừng thưởng thức chiếc túi trong tay, chiếc túi này chọc trúng gu thẩm mỹ của nàng, đương nhiên loại thưởng thức này được gia trì thêm bởi logo Prada, nếu chỉ là túi 100,200 thì nàng cũng không để ý như ậy. "Tâm Di, mau nói đến vị đại gia này đi. Túi hơn hai chục ngàn mà nói tặng liền tặng!" Triệu Doanh Doanh cảm thấy rất hứng thú với vị đại gia thần bí này, nàng năm nay đã 27 tuổi, mục tiêu chính là câu được một con rể kim quy, vì vậy nàng rất cố gắng học tập, tiêu hao một khoản tiền lớn để học đánh Golf, một lòng muốn thông qua hôn nhân để vượt giai tầng. Thật ra có rất nhiều phụ nữ giống như nàng, nhưng cuối cùng chỉ có số ít đếm trên đầu ngón tay mới thành công 'lên bờ', đừng nói là gả cho kẻ có tiền, bị bao nuôi hoặc là vợ nhỏ bên ngoài chính là kết cục không tệ rồi. Thật ra Tôn Tâm Di cũng có phần muốn chia sẻ, nhất là Triệu Doanh Doanh rất biết cách phân tích đàn ông, nàng cũng muốn nghe xem Triệu Doanh Doanh có cái nhìn thế nào với Dương Hạo. Thế là Tôn Tâm Di kể lại chuyện ngày hôm nay. "100 tiết học, hai chiếc túi Prada! Một ngày tiêu hơn 80000!" "Tâm di, cậu gặp đại gia rồi, hơn nữa còn là đại gia vừa ly hôn, đang là thời điểm cần an ủi nhất, cơ hội này đúng là ngàn năm có một!" Nghe xong, Triệu Doanh Doanh kích động đến hai mắt tỏa sáng, đây chính là mục tiêu nàng vẫn tìm kiếm nha. "Mình cảm thấy anh Dương không có ý gì khác, có lẽ người ta chỉ muốn cảm ơn mình thôi." Tôn Tâm Di nói. "Vậy cậu có ý không?" Triệu Doanh Doanh xoa xoa tay hỏi, dáng vẻ rất kích động. "Doanh Doanh, lẽ nào cậu có ý với người ta? Người ta có con gái rồi!" Tôn Tâm Di rất hiểu bạn tốt của mình, Triệu Doanh Doanh luôn treo trên miệng câu sẽ gả cho đại gia, hiển nhiên đã động tâm với Dương Hạo. "Có con gái cũng không sao, người như vậy nhất định sẽ khát vọng có một đứa con trai, nếu như mình có thể sinh con trai, nhất định có thể thượng vị." Triệu Doanh Doanh cười ha ha nói. "Cậu không ngại làm mẹ kế?" Mặc dù biết bạn thân rất muốn gả vào gia đình giàu có, nhưng nàng không ngờ đối phương lại có thể tiếp nhận loại chuyện như làm mẹ kế cho người. "Tâm Di, chỉ sợ cậu hiểu lầm về từ mẹ kế này rồi!" "Mẹ kế ở nhà nghèo mới không dễ làm, với điều kiện như anh Dương kia, làm mẹ kế cũng rất dễ chịu, nhất là cô con gái kia còn nhỏ tuổi, vẫn là tuổi tác có thể bồi dưỡng tình cảm, nếu mình giải quyết được cô con gái, vị trí càng vững chắc hơn!" Triệu Doanh Doanh càng nói càng hưng phấn: "Tâm Di, nếu cậu không có ý gì, vậy dường cho chị đây." "Vậy cậu thử đi." Tôn Tâm Di khẽ lắc đầu, nàng cũng chỉ có hảo cảm với Dương Hạo, dù sao cũng chỉ quen nhau một ngày, nàng cũng không hám của như Triệu Doanh Doanh, điều kiện kinh tế tốt chỉ là một hạng thêm điểm khi chọn bạn đời thôi, huống hồ nàng còn chưa tiếp nhận được chuyện làm mẹ kế cho người. Cho nên, trước mắt nàng chỉ coi Dương Hạo là một vị đại ca rất tốt lại có tiền thôi. "Đây là cậu nói đấy nhé, đừng hối hận nha!" Triệu Doanh Doanh là nhân viên bán hàng của Lancome, bình thường đều tiếp xúc với các khách hàng có năng lực tiêu phí không tệ, trong đó cũng có không ít kẻ có tiền, dù sao một bộ mỹ phẩm hơn ngàn, người thường cũng không nỡ mua. Mà công việc của nàng là nghỉ thay phiên, cuối tuần không được nghỉ, thứ hai đến thứ năm thì được chọn một ngày để nghỉ ngơi. "Đúng rồi Tâm Di, mình còn đang định nói đến dì hai của mình đây! Gần đây dì điên rồi, luôn giới thiệu đối tượng xem mặt cho mình, sợ mình không gả được!" "Hôm nay con kỳ quái hơn, giới thiệu một người đàn ông đã ly dị và nuôi con thì thôi, ngay cả nhà cũng không có, tài sản cố định chỉ có một chiếc xe, còn là xe BYD." "Mình cũng chịu rồi, chẳng lẽ mình luân lạc đến mức phải gả cho loại đàn ông đó sao!!" Triệu Doanh Doanh rất bực mình với chuyện hôm nay. "Chị Doanh Doanh, đây là tiêu chuẩn kép, anh Dương cũng ly dị mà nuôi con một mình nha." Tôn Tâm Di nói. "Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được gọi chị!!" Triệu Doanh Doanh quệt miệng, sau khi qua 25 tuổi, nàng bắt đầu có cảm giác nguy cơ, cho nên tuy lớn hơn Tôn Tâm Di 3 tuổi, nhưng nàng kiên quyết không cho đối phương gọi mình bằng chị. "Được rồi." Tôn Tâm Di bất đắc dĩ. Triệu Doanh Doanh hắng giọng một cái, nghiêm túc nói: "Tâm Di, suy nghĩ của cậu vẫn chưa thay đổi, thế mà lại mang anh Dương ra so sánh với người mà dì mình giới thiệu." "Anh Dương chính là ông chú trong truyền thuyết, còn người dì mình giới thiệu là đàn ông đầy mỡ, hoàn toàn không thể so sánh." Tôn Tâm Di cười gật đầu: "Được, cậu nói gì cũng đúng." Nửa đêm. Hề Hề đã ngủ say. Dương Hạo thì trợn tròn mắt, nhìn kỹ màn hình điện thoại. 57,58,59... Hắn yên lặng đếm ngược, một giây sau, 0 giờ đúng. Đinh! Kiểm tra thấy ký chủ giảm 1kg, cân nặng trước mắt 94. 5kg. Ban thưởng: 200000 NDT. Âm thanh nhắc nhở đúng hẹn mà tới, thật ra trước khi đi ngủ, Dương Hạo đã cân rồi, cân điện tử biểu hiện 94. 7, nhưng xem ra hệ thống đã làm tròn. Tinh tinh! Màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắn của ngân hàng, lại có 200000 vào sổ, tăng thêm 160000 trong tài khoản, trước mắt số dư là 360000 NDT. Hắn tìm ID 'Phong huynh' trên wechat, tiếp đó trực tiếp chuyển 50000 qua, nhắn lại: "Tán gái ít thôi, giữ gìn sức khỏe." Sau khi trả tiền Lưu Tử Phong, Dương Hạo lại mở app ngân hàng, gửi trả chú hai 100000. Sau khi làm xong, Dương Hạo tắt điện thoại, tiếp đó lặng lẽ xuống giường, đi ra ban công nhìn bầu trời đêm, nửa vầng trăng bị áng mây che phủ, chợt thở dài một hơi. Không nợ chính là nhẹ nhõm. Đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng! Loại cảm giác này, ai hiểu chứ!!!