"Này chú em, không thể nói vậy, đã là năm 2024 rồi, Mãn Thanh đã vong hơn 100 năm, chúng ta phải tự tin lên!"
Dương Hạo vỗ vỗ vai của Tần Phong, cậu em này còn trẻ, tư tưởng lại không theo kịp thời đại.
Thời đại mặt trăng nước ngoài tròn hơn mặt trong trong nước đã qua, tố chất dân chúng đã tăng lên, thời đại video ngắn đã phá vỡ rất nhiều định kiến của hàng trong nước.
Mặc dù nước ngoài vẫn dẫn trước ở rất nhiều lĩnh vực, nhưng chúng ta không thể tự coi nhẹ bản thân, phủ định sự tiến bộ của mình.
"Anh Dương, có lẽ anh không biết, chiếc xe kia là BYD YangWang U8, giá sàn hơn 1,2 triệu đấy!'
"Tuy mấy năm gần đây, xe nội địa ngày càng tốt hơn, nhưng BYD hơn triệu thì đúng là... vấn đề là còn có người mua thật!"
Đích!
Khi Dương Hạo đang đậu xanh rau muống, liền thấy Dương Hạo móc chìa khóa và ấn xuống.
Một giây sau, chiếc YangWang U8 liền sáng lên.
"Anh... chuyện này... ????"
Tần Phong triệt để ngây người, nhìn chằm chằm Dương Hạo, trong mắt viết đầy khiếp sợ.
Dương Hạo cười cười, tiếp đó khoát tay với Tần Phong: "Cậu em, hẹn gặp lại!"
Nói xong, hắn đi thẳng đến bên cạnh xe, mở cửa ngồi vào trong.
"Lão Tần, sau này nhớ học anh Dương, khiêm tốn một chút."
Triệu Doanh Doanh không bỏ qua cơ hội bổ một đao, tiếp đó liền kéo Tôn Tâm Di leo lên xe.
Tần Phong thì sửng sốt nửa ngày mới lấy lại tinh thần.
Không ngờ cả một buổi chiều hôm nay, mình lại trang bức trước một đại lão lái YangWang U8!
Lúc này nhớ lại, chỉ thấy lúng túng không thôi.
Tuy hắn nói người mua YangWang U8 là đầu óc có vấn đề!
Nhưng không thể phủ nhận là, loại người này thật cmn có tiền, bởi vì có thể bỏ hơn triệu để mua YangWang U8, khả năng cao chỉ coi như là mua một món đồ chơi mà thôi.
Như vậy xem ra, chuyện Dương Hạo mua hai chiếc vòng tay cũng là thật rồi!
Cmn!
Rõ ràng là đại gia, lại nói mình là shipper!
Lẽ nào anh lái YangWang U8 đi ship??
Tần Phong điên cuồng đậu xanh rau muống.
Cửa nhà trẻ.
Dương Hạo vừa đến thì đã bị Trương Quế Lan kéo đến hỏi chuyện xem mắt.
"Tiểu Dương, cậu và cháu gái tôi nói chuyện thế nào?"
"Hôm nay gặp mặt, không thích hợp lắm." Dương Hạo nhún vai.
"Nhất định là Doanh Doanh lại giở trò rồi." Trương Quế Lan cau mày nói: "Con bé này cả ngày chỉ muốn tìm người có tiền, không thực tế chút nào!'
"Người có tiền cũng không phải kẻ ngu, đã 27 tuổi rồi, kẻ có tiền muốn tìm cũng tìm mấy cô bé 20!"
Trương Quế Lan nhìn rất thoáng, mà lời này cũng là thật, đàn ông có tiền tự nhiên thích các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.
Trên thực tế, không chỉ là đàn ông có tiền, mà là đàn ông thì đều thích trẻ tuổi xinh đẹp.
Chỉ là với đại đa số đàn ông bình thường, mỹ nữ trẻ tuổi xinh đẹp là tài nguyên khan hiếm, cũng chỉ có thể xem trên video ngắn mà thôi.
Khi Trương Quế Lan đang phàn nàn, nhà trẻ cũng mở cửa.
Rất nhanh, Hề Hề và đám bạn nhỏ được giáo viên dẫn ra ngoài.
"Ba ba, ba ba..."
Hề Hề vừa vẫy tay, vừa vui sướng gào thét.
Giang Ngọc Kỳ cũng nhìn thấy Dương Hạo, gật đầu với hắn, rồi ra hiệu Hề Hề có thể đi.
Tiểu nha đầu lập tức chạy như bay đến bên cạnh ba ba.
Dương Hạo thì khom người bế con gái lên, vừa đi về phía xe vừa nói: "Hôm nay có vui không?"
"Vui nha!"
"Hôm nay học cái gì?"
"Cô Kỳ Kỳ dạy bọn con đọc thơ cổ."
"Thơ gì?" Dương Hạo tò mò hỏi.
Hề Hề chớp chớp đôi mắt to, nghiêm túc suy tư một lát, tiếp đó mới ngây ngô đọc: "Ngỗng ngỗng ngỗng..."
"Ngỗng ngỗng ngỗng..."
Hề Hề không ngừng lặp lại ba chữ này, hiển nhiên là đã quên sạch mấy câu sau rồi.
Khóe miệng Dương Hạo giật giật, hắn cảm giác con gái bảo bối của mình thật sự không có năng khiếu học tập, điểm này có vẻ là di truyền từ hắn.
"Ngỗng ngỗng ngỗng rồi gì nữa?"
Dương Hạo truy vấn, phải cho tiểu nha đầu này một ít áp lực.
"Ngỗng ngỗng ngỗng..."
Cặp mắt to của Hề Hề đảo vòng vòng, cho người một loại cảm giác CPU sắp nổ.
Bỗng nhiên, mắt Hề Hề sáng rực, nói to: "Ngỗng ngỗng ngỗng, nồi sắt hầm ngỗng lớn, nhổ lông nấu nước, dầu hành vào nồi trước."
"Ba ba, đây chính là thơ cổ mà cô Kỳ Kỳ dậy chúng con!"
Hề Hề chu miệng nhỏ, dáng vẻ như ba ba mau khen con.
Mà Dương Hạo thì mặt đen lại, khóc cười không xong.
Ngỗng ngỗng ngỗng, nồi sắt hầm ngỗng lớn.
Còn thơ cổ??
Cũng không biết tên nhóc con nào mix bài thơ này!
Chỉ sợ Lạc Tân Vương cũng không chịu nổi.
Nhưng ảo mà là, sau khi nghe bài 'vịnh Ngỗng' này của Hề Hề, Dương Hạo nhất thời lại quên mất bài gốc.
"Hề Hề, con xác định cô Kỳ Kỳ đã dạy các con bài thơ này?" Dương Hạo hỏi lại.
"Đúng nha!" Hề Hề gật đầu rất mạnh.
Dương Hạo thở dài, nói: "Vậy con nghe thử bài thơ này của ba đi: Ngỗng ngỗng ngỗng, khúc hạng hướng thiên ca, bạch mao phù lục thủy, hồng chưởng bát thanh ba."
"A, hình như là bài này!"
Cờ Dương Hạo đọc xong bài 'vĩnh Ngỗng', khuôn mặt nhỏ nhắn của Hề Hề lập tức lộ ra vẻ giật mình.
"Bài vừa rồi là con học của ai?"
"Bành Hạo Hiên."
Hề Hề suy nghĩ một chút, tiếp đó nói ra một cái tên.
"Sau này không được học theo tên nhóc đó." Dương Hạo dặn dò một câu.
"A, vâng!'
Hề Hề cười tủm tỉm gật đầu, tiếp đó bỗng nhiên chuyển chủ đề: "Cũng không biết hôm nay dì có đến nấu món ngon cho con không nữa!"
"Con rất thích ăn đồ dì nấu!"
Dương Hạo bất đắc dĩ xoa xoa đầu tiểu nha đầu, giải thích: "Hề Hề, dì phải đi làm, không thể mỗi ngày đều đến nấu ăn cho chúng ta!"
"Vậy có thể để dì không đi làm không, giống như mẹ trước kia!" Hề Hề chớp đôi mắt to hỏi.
"Vậy con phải hỏi dì rồi." Dương Hạo cười đáp lại một câu.
"Vậy con hỏi dì, ba ba, cho con mượn điện thoại." Hề Hề có lực chấp hành rất mạnh, lập tức muốn gọi cho dì.
Dương Hạo do dự một chút, vẫn lấy điện thoại đưa cho tiểu nha đầu.
Hề Hề thành thạo tìm được wechat của dì, tiếp đó trực tiếp gọi video call.
"Anh rể, có chuyện gì không?" Giọng nói của Lý Mạn Ny truyền ra.
"Dì, là con nha!"
Hề Hề vui vẻ nói chuyện, tiếp đó lại dứt khoát hỏi: Dì, dì có thể không đi làm không nha?"
"Không được, dì phải đi làm để kiếm tiền nuôi bản thân!" Lý Mạn Ny trả lời.
"A..." Hề Hề hơi thất vọng, nhưng rất nhanh hai mắt đã sáng lên: "Dì, con nghĩ đến một biện pháp có thể để dì không cần đi làm."
"BIện pháp gì?" Lý Mạn Ny hăng hái hỏi.
"Để ba ba nuôi dì nha."
Hề Hề thành thật trả lời, tiếp đó còn nhìn ba ba đang bế mình, tựa như đang trưng cầu ý kiến của ba ba.