Lái xe xuống tầng hầm, Thẩm Minh Sơn quay về nhà.
Lúc này Vương Tuyết Như đang chuẩn bị bữa sáng cho con gái, nghe thấy tiếng mở cửa thì tim nàng đột nhiên nhảy lên, vội vàng đi ra ngoài.
"Tuyết Như, em quên khóa cửa."
Thẩm Minh Sơn biết vợ mình có thói quen khóa cửa, nhưng tối hôm qua rõ ràng là không khóa trái.
"A, hình như vậy."
Lúc này, nội tâm của Vương Tuyết Như vẫn hơi sợ, nếu Dương Hạo đi muộn hơn một chút, khả năng cao là sẽ gặp phải.
Vương Tuyết Như thì không sợ gì, nhưng tiếp theo còn phải kiện tụng ly hôn, nàng muốn chiếm phần lớn tài sản thì rất khó.
Thẩm Minh Sơn thì không để ý đến Vương Tuyết Như bối rối, nói chính xác hơn là hắn không quá quan tâm đến 'mụ vợ' này, tất cả cô em trong KTV tối hôm qua đều trẻ tuổi hơn Vương Tuyết Như, cũng biết chơi hắn, lúc này hắn còn đang mệt mỏi.
"Quần áo bẩn, có rảnh thì giặt đi."
Thẩm Minh Sơn cởi quần áo ném lên ghế sô pha, tiếp đó đi thẳng vào phòng ngủ, chuẩn bị tìm quần áo khác, kết quả vừa đi vào phòng thì đã hắn đã ngửi thấy một mùi quen thuộc.
Thẩm Minh Sơn nhíu mày, tranh thủ thời gian lật thùng rác bên giường, chỉ có mấy tấm khăn giấy, cũng không có bao cao su, hắn lại tìm tòi một vòng, cũng không tìm thấy dấu vết nào của người thứ ba, lúc này mới thở phào.
Bởi vì mình ăn chơi đàng điếm bên ngoài, tình trạng cơ thể ngày càng kém, cho nên không thỏa mãn được Vương Tuyết Như, hắn biết điểm này, lúc trước cũng từng phát hiện Vương Tuyết Như tự giải quyết.
Cho nên hắn đoán tối qua Vương Tuyết Như cũng tự giải quyết!
Dù sao con gái cũng đang ở nhà, không thể dẫn đàn ông về nhà được.
Có lẽ thỉnh thoảng cũng phải chú ý đến Vương Tuyết Như.
Trong lòng Thẩm Minh Sơn nghĩ vậy, tiếp đó thì thay quần áo mới.
Hắn vốn còn định đi xem con gái, nhưng cửa phòng con gái vẫn đống, chắc vẫn đang ngủ nên không làm phiền.
"Tuyết Như, anh đi đây."
Trên đường trở về, Lý Mạn Thù gửi cho hắn một chỗ ăn sáng, cho nên hắn vội vàng đi đón đối phương.
"Ừm."
Vương Tuyết Như đã quay lại phòng bếp, chỉ ừm một tiếng.
Trong lòng thì đang tính đến việc chuyển chỗ ở.
Hôm qua nàng đã bàn với luật sư rồi, hôm nay sẽ lên tòa khởi tố ly hôn.
Trong thời gian làm việc, tòa án sẽ báo cho Thẩm Minh Sơn.
Là chuyện ly hôn, thì Vương Tuyết Như không muốn tự nói với Thẩm Minh Sơn, bởi vì nàng rất hiểu Thẩm Minh Sơn, đối phương quá nửa sẽ lại quỳ xuống cầu xin tha thứ, sử dụng thủ đoạn khóc lóc la lối, sẽ còn đến tìm cha mẹ nàng.
Cho nên Vương Tuyết Như không định ra mặt, tất cả giao cho luật sư, đồng thời đã nói với cha mẹ, lần này cha mẹ cũng ủng hộ nàng.
"Mẹ, sáng nay ăn gì vậy?"
Khi Vương Tuyết Như đang suy tính hôm nay chuyển chỗ hay là ngày mai, thì con gái Thẩm Y Nặc đã xuất hiện.
"Nặc Nặc, sáng nay ăn sandwich."
Bởi vì tối qua hơi mệt, sáng này Vương Tuyết Như cũng không có làm món gì phức tạp, nàng chiên hai quả trứng và vài miếng thịt xông khói, chuẩn bị chế tạo hai cái sandwich và một bình sữa bò.
"A, con thích sandwich mẹ làm nhất."
Thẩm Y Nặc nở nụ cười xán lạn, tiếp đó đột nhiên hỏi: "Hôm qua mẹ gặp ác mộng à?"
"Hử? Không có mà!'
Vương Tuyết Như nghi ngờ lắc đầu, không hiểu vì sao con gái đột nhiên hỏi như vậy.
"Thế nhưng mẹ kêu rất to, nhất định là cực kỳ sợ nha!'
Trên mặt Thẩm Y Nặc hiện ra vẻ lo lắng.
Nhưng thân là mẹ, Vương Tuyết Như lại lúng túng đến đỏ bừng cả mặt.
Một bên khác.
Dương Hạo đi mua ba bữa sáng, sau đó mới trả về phòng thuê.
"Ba ba trở về rồi."
"Oa, ba ba còn mua bữa sáng!"
Lúc này Lý Mạn Ny đang chải đầu cho Hề Hề, tiểu nha đầu ngoan ngoãn đứng trước người dì, nhưng khi nhìn thấy bữa sáng trong tay ba ba thì không còn bình tĩnh được nữa.
Ăn hàng đang kích động liếm môi, ánh mắt khóa chặt bữa sáng trên tay ba ba.
"Con có thể ăn ở nhà một ít, nhưng đến nhà trẻ vẫn phải ăn một ít."
Dương Hạo vốn không định mua bữa sáng cho Hề Hề, nhưng hắn rất hiểu con gái ăn hàng của mình, nếu không mua thì tiểu nha đầu này nhất định sẽ chống nạnh và ủy khuất nói một câu: "Ba ba không thương Hề Hề.
Tuổi con nhà nhưng đã bắt thóp người cha già như hắn rồi.
"Vâng vâng, con sẽ ăn ở nhà một ít, sau đó ăn ở nhà trẻ một ít."
Hề Hề ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng sau khi ăn, một ít của Hề Hề trực tiếp biến thành hai cái bánh bao và một bát cháo trứng muối, sức ăn đã đuổi kịp Lý Mạn Ny rồi.
Dương Hạo thấy thế thì yên lặng gửi wechat cho Giang Ngọc Kỳ: Hề Hề đã ăn sáng ở nhà, đến lớp chỉ uống sữa là được.
Ăn sáng xong, ba người cùng đi xuống lầu, Dương Hạo nhìn Lý Mạn Ny nói: "Mạn Ny, chúng ta cùng đưa Hề Hề đi nhà trẻ, sau đó anh đưa em đi làm."
"Không cần, sáng sớm tắc đường kinh lắm."
Lý Mạn Ny không muốn gây rắc rối cho Dương Hạo.
"Không có gì, anh cũng không có việc gì. Hề Hề, con nói đi?" Dương Hạo quay sang nói với con gái bảo bối.
"Con muốn dì đưa con đi. Dì, dì và ba ba đưa con đi nhà trẻ nha." Lý Mạn Ny lập tức nắm tay Lý Mạn Ny và nói.
"A, được rồi. vậy dì đưa con đi nhà trẻ."
Lý Mạn Ny cũng không có cách nào với tiểu nha đầu này, đành phải gật đầu đáp ứng.
Vài phút sau, chiếc xe đã đến cổng nhà trẻ, chỉ là lúc này đang là giờ đưa trẻ đi học, không có chỗ đỗ xe, nên Dương Hạo đành phải dừng ở cổng, để Lý Mạn Ny và Hề Hề xuống xe, còn mình thì lái xe quay đầu.
Thế là, hôm nay người đưa Hề Hề đến tay Giang Ngọc Kỳ đã biến thành Lý Mạn Ny.
Mà sau khi nhìn thấy Lý Mạn Ny, Giang Ngọc Kỳ không khỏi tò mò về thân phận vị mỹ nữ này.
Chờ sau khi Lý Mạn Ny đi, Giang Ngọc Kỳ tò mò hỏi một câu: "Hề Hề, hôm nay ai đưa con đến vậy?"
"Cô Kỳ Kỳ, là dì nhỏ của con nha! Hai bím tóc này cũng là dù chải cho con." Hề Hề cười nói.
"Ừm, bím tóc rất đẹp nha."
Giang Ngọc Kỳ cười tán dương một câu, nội tâm thì đang nghĩ, lúc trước Hề Hề có nói "Con không có mẹ", khiến cho Giang Ngọc Kỳ hiểu lầm là mẹ Hề Hề đã qua đời.
Mà bây giờ Hề Hề lại có thêm một người dì xinh đẹp trẻ tuổi!
Đại khái là mẹ kế nhỉ?
Chỉ là, dựa theo tuyến thời gian, mẹ Hề Hề mới tạ thế được hai ba tháng mà thôi.
Kết quả cha lại tái giá nhanh như vậy!
Gấp gáp vội vàng như vậy??
Quả nhiên, đàn ông đều bạc tình bạc nghĩa!
Giang Ngọc Kỳ nghĩ đến người cha cũng chạy theo gái của mình, lại nghĩ đến tin tức mới xem cách đây không lâu, vợ một đại gia tạ thế chưa được nửa tháng, vị này đã vội vã nhờ con gái tìm bạn già rồi.
Người vợ kia và vị đại gia này đã sống chung hơn 40 năm đó!
Giang Ngọc Kỳ vốn còn có ấn tượng khá tốt với Dương Hạo, mà bây giờ hảo cảm đã về 0, thậm chí là âm.
"Cô Kỳ Kỳ, hôm qua dì còn ngủ ở nhà con nha!" Hề Hề lại khoe khoang.
Hề Hề cực kỳ thích dì, cho nên đối mà với cô bé mà nói, chuyện Lý Mạn Ny ngủ ở nhà cũng là một chuyện rất vui vẻ.
Bởi vậy, Hề Hề chia sẻ niềm vui của mình với cô Kỳ Kỳ của mình.
Nhưng lời này rơi vào tay Giang Ngọc Kỳ, thì nàng lại càng chắc chắn hình tượng bạc tình bạc nghĩa của Dương Hạo!
Tuy tên đó là người cha tốt, nhưng cũng là fuck boy!!
Trong lòng Giang Ngọc Kỳ đã dán nhãn hiệu cho Dương Hạo.