Chương 48 - Nghề Cũ

Bậc Thầy Phong Thủy

Đào Hoa Lộ 10-10-2024 09:34:14

Chương 48 - Nghề Cũ Chương 48: Nghề Cũ Bà cụ Ngô thấy có lý, nên làm y theo vậy. Đưa tàn hương về, bỏ vào nước của Tuệ Tuệ. Chẳng ngờ, Tuệ Tuệ hôm ấy vừa uống nước xong đã ném thẳng cốc nước vào mặt bà cụ Ngô, chỉ thẳng mặt bà cụ mắng bà là lão bà chết tiệt, dám bỏ thứ để hại nàng vào, xem nàng có giết chết bà cụ không. Làm bà cụ Ngô sợ phát khóc. Đêm hôm đó, bà cụ Ngô chỉ nghe thấy tiếng mở cửa phòng, như có người đi vào vậy. Muốn đi xem thử, nhưng lại bị bóng đè, không dậy nổi. Nàng chỉ nghe thấy Tuệ Tuệ trong phòng ban đầu còn líu lo nói chuyện khe khẽ, nhưng sau đó tiếng càng ngày càng to, toàn những lời ô uế, thậm chí còn cả những lời tư mật nam nữ, không giống như một cô gái nhỏ thường nói. Rõ ràng người đàn ông vừa vào đã hãm hiếp Tuệ Tuệ! Mà đến hừng đông, cửa lại vang lên, như có người bước ra. Lúc bấy giờ bà cụ Ngô mới vùng dậy được, đến phòng Tuệ Tuệ xem thử. Tuệ Tuệ áo quần xộc xệch, hiển nhiên là đã làm chuyện đó với người ta. Bà cụ Ngô khóc lóc hỏi tên súc sinh kia là ai? Nhưng Tuệ Tuệ cứ như mất hồn, ngớ cả người ra, chẳng thốt nên nổi chữ nào. Từ đó về sau, tiếng ra vào vang lên hàng đêm, âm thanh từ phòng Tuệ Tuệ cũng không ngừng. Bà cụ Ngô vừa thẹn vại vừa sợ, nhưng không dám nói ra, sợ hỏng tiếng tăm của cháu gái nhà mình. Nhưng cứ tiếp tục thế này không phải cách. Đến tận hôm nay khi mang cơm cho Tuệ Tuệ, phát hiện Tuệ Tuệ mang thai rồi, bụng lại còn lộ to ra như thế. Không ai lại to bụng như thế trong thời gian ngắn như vậy. Bà cụ Ngô sợ đến mức túm lấy Tuệ Tuệ, hỏi nàng ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tuệ Tuệ lại cười với nàng, nói bà già này, ngươi sắp có chắt trai rồi đó, hi hi hi hi. Tiếng cười kia cực kỳ quái dị, không như tiếng của chính Tuệ Tuệ. Nói rồi Tuệ Tuệ liền chạy ra ngoài, còn bảo hắn đến đón ta rồi, hắn đến đón ta rồi. Bà cụ Ngô vội đến mức không biết phải làm sao, quyết định nhanh chóng trói Tuệ Tuệ lại. Nghĩ đi nghĩ lại, giấu cũng không giấu được mãi, hỏng thanh danh dẫu sao vẫn hơn cúng mạng, nên đến Thượng Môn tìm ta, nhưng ta cứ vắng nhà suốt. Bà cụ Ngô vội đến muốn nhảy giếng. May là ta đến rồi, nên cầu xin ta, kiểu gì cũng phải cứu lấy Tuệ Tuệ. Ta vội đồng ý, bảo bà cụ Ngô hãy yên tâm, chuyện của Tuệ Tuệ cũng là chuyện của ta, ta chắc chắn sẽ cố hết sức. Bà cụ Ngô cảm ơn một cách rất cảm kích, súy bái lạy ta: "Khi còn sống, Mã Liên là một người tốt, ngươi cũng là đứa trẻ ngoan... Nếu bây giờ mẹ ngươi biết ngươi có tiền đồ như thế, không chừng sẽ vui lắm..." Với mẹ ta mà nói, ném ta cho ông cụ ba lại là một quyết định rất sáng suốt. Sau khi nàng dùng thân phận hoàng hoa đại khuê nữ gả cho người có tiền, thời gian qua đừng nói chăm sóc, vì sợ chồng mới sinh lòng nghi ngờ nên chưa từng đến thăm ta, ta còn chẳng biết nàng trông như thế nào. Không có mẹ thì con như rễ cây ngọn cỏ, nhưng với ta mà nói, còn chưa có được chứ đừng nói mất đi, ta có lão già là được rồi. Nghĩ sao lại nghĩ đến mức này? Ta lấy lại tinh thần, nhìn kỹ khí của Tuệ Tuệ. Ấn đường Tuệ Tuệ xuất hiện hoa đào đỏ, đây là số đào hoa, muốn cùng gắn bó với người mình thích. Xem ra Tuệ Tuệ khá vừa ý với "người" kia, đáng tiếc là đóa đào, xung quanh dù là mệnh cung hay thọ cung, đều là màu đen. Ý là với Tuệ Tuệ, đây là một kiếp nạn, có thể ảnh hưởng đến tính mạng. Thêm màu xanh nhàn nhạt này nữa, thứ kia không phải người. Tình hình này của Tuệ Tuệ, trong mộng liêu trai bị hồ ly tinh để mắt đến, nguy cơ sớm tối. Hồ ly tinh tìm thư sinh, chủ yếu là vì tinh khí của thư sinh, thứ hại Tuệ Tuệ này cũng vì mục đích ấy hay sao? Ta thoáng suy nghĩ, rồi sờ lên bụng Tuệ Tuệ muốn tìm manh mối. Không ngờ, tay ta vừa để xuống, bụng nàng ta lại bắt đầu chuyển động, chen chen nhúc nhúc, như có rất nhiều vật nhỏ muốn chui ra từ trong! Ta chưa từng thấy tình cảnh quái dị như vậy, lông tơ dựng đứng cả lên. Trong bụng của nàng rốt cuộc là cái gì? Chẳng lẽ thật sự là yêu thai? Khu trục tà ma của ta cũng mới nhập môn, chưa từng đối phó kiểu thanh khí thế này. Ta lấy quyển sách cũ vừa tìm được ra, nhìn nghiền ngẫm một hồi. Lúc này, một bàn tay chợt đặt lên vai ta: "Anh trai nhỏ, đối phó với thứ này là nghề cũ của ta. Ngươi không cầu xin ta, không sợ làm trễ nải cô gái nhỏ này à?" Trình Tinh Hà lại tới. Sao chỗ méo nào cũng có ngươi vậy? Rong biển không ngon, củ sen không thích? Nhưng bà cụ Ngô nghe xong lại rất kích động, ta thầm nhủ để hắn giúp không rẻ đâu. Vừa định ngăn nhưng Trình Tinh Hà đã khoát tay nói chuyện này hắn xử. Nói là thêm một giấy nợ cho ta là được.