Chương 31 - Quỷ Quái

Bậc Thầy Phong Thủy

Đào Hoa Lộ 10-10-2024 09:28:16

Chương 31 - Quỷ Quái Chương 31: Quỷ Quái Rốt cuộc ta cũng phải có lòng đề phòng, không dám đến ôm nàng ta. Nàng ta như thể rất thất vọng, nói: "Bắc Đẩu, ngươi làm sao vậy?" Ta nói, ta cảm thấy hơi sợ. Nàng ta mỉm cười, nói: "Ngươi kiên nhẫn thêm một chút nữa, ta sẽ nhanh chóng có thể đường hoàng đi bên ngươi." Đường hoàng đi bên ta sao? Ta lập tức hỏi lời này của nàng ta có ý gì? Nàng ta lại cố ý thừa nước đục thả câu, nói đến lúc thì ngươi sẽ biết, sau đó chui thẳng vào lòng ta. Không có gã đàn ông nào chịu nổi sự dụ hoặc này. Nói thật đấy. Thật sự muốn ôm lấy nàng cả đời. Lúc này, dường như nàng cũng nhớ ra gì đó, hỏi hạt châu ta đưa cho ngươi sao lại đưa cho người khác mất rồi? Ta lập tức nói ta bây giờ cần dùng tiền gấp. Nàng bèn cúi đầu suy nghĩ, nói không phải không được, nhưng sẽ có người gặp xui xẻo. Gặp xui xẻo? Ta vừa định bảo nàng ta nói kỹ hơn, bỗng nhiên đụng vào nơi nào đó trên người nàng, cảm giác không đúng. Sờ tỉ mỉ thêm một chút, thứ này cứng rắn, nhẵn bóng, như là vảy vậy! Ta giật mình mở bừng đôi mắt ra, cảm giác như thể cả người đều túa mồ hôi lạnh. Vảy... không có người nào lại mọc vảy trên người cả! "Mọe nó! Mau lên, người đâu, ai đó mau tới đây đi!" Ngay lúc này, ta chợt nghe thấy sát vách vang lên tiếng kêu thảm thiết, là tiếng của ông chủ tiệm bán đồ cổ! Ta thình lình nhớ lại câu nói của người con gái trong mộng "có người sẽ gặp chuyện xui xẻo", xoay người xuống giường lập tức chạy sang tiệm đồ cổ. Trình Tinh Hà đã đến sớm hơn ta một bước, ôm một bát óc mềm, đang đứng ở cổng tiệm bán đồ cổ. Ta đi qua Trình Tinh Hà, vào trong xem tình hình thế nào thì cả người nổi hết da gà da vịt lên. Trong tiệm bán đồ cổ lít nha lít nhít một đống rắn đang bò!... Đám rắn kia gần như tạo thành một tấm thảm rắn bám đầy sàn nhà, đến mức không nhìn ra được màu sắc vốn có của nó nữa. Chỗ chúng ta đứng là phố xá sầm uất, thời tiết khô ráo, bình thường còn hiếm khi thấy được một con rắn hoa, chứ đừng nói là nhiều như vậy. Hơn nữa cái đầu của những con rắn này đều không nhỏ, màu sắc khác nhau, chủng loại khác nhau, sao lại tụ tập ở đây được? Mà ông chủ tiệm bán đồ cổ bị nhốt trong tiệm, muốn đi ra nhưng lại không dám dẫm lên đám rắn, đành mếu méo đứng trên ghế. Ai cũng không biết được đám rắn này có độc hay không, ta sợ ông chủ tiệm bán đồ cổ bị cắn, liền cầm chổi lên muốn đuổi rắn cứu hắn ra. Ai ngờ đám rắn kia vừa chạm vào ta đã lập tức tránh ra hết, vậy mà lại nhường đường cho ta. Kỳ quái, đám rắn này - có vẻ rất sợ ta? Ta có cái gì đáng sợ chứ, chẳng lẽ đám rắn này rất nhát gan? Đợi đến khi ta dẫn ông chủ tiệm bán đồ cổ ra, mấy ông chủ cửa hàng vàng bạc, tiệm cầm đồ, cửa hàng châu báu đều đã tới, người cầm chổi người cầm thau hót. Bình thường đám rắn sẽ phải sợ hãi, nhưng hôm nay vẫn không chịu rời đi, còn đang bám đầy bên trong tiệm bán đồ cổ. Kỳ quái hơn là đám rắn này đang bò ngang dọc khắp nơi giống như muốn tìm kiếm cái gì đó. Sắc mặt ông chủ tiệm bán đồ cổ trắng như tờ giấy, nói thầm: "Quỷ quái, đúng là quỷ quái..." Ta cũng cảm thấy kỳ lạ, gần đây ta đã xem qua phong thủy cho tiệm bán đồ cổ rồi, chắc là không có vấn đề gì. Ta đành nhìn khí, kết quả vừa xem đã phải sửng sốt - trong phòng có một ít khí xanh. Thế mà ta đã có thể nhìn thấy khí xanh rồi? Theo lý thuyết mới nhập môn học xem khí chỉ có thể nhìn thấy năm loại là vàng, tím, đỏ, đen, trắng. Màu xanh nghiêng về tâm linh, chỉ có thứ không phải người cũng không phải quỷ mới có, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy. Ta loáng thoáng cảm thấy có lẽ thầy phong thủy cũng có cấp bậc khác nhau, nhưng bởi vì "không hợp âm dương" nên ta cũng không biết bây giờ mình đang ở cấp bậc gì. Tóm lại là đã tiến bộ hơn trước nhiều, chắc hẳn sau lần tích lũy công đức này, về sau ta sẽ càng xem chính xác hơn, chẳng phải cũng kiếm được nhiều tiền hơn sao! Nhưng mà nghĩ đến việc ta chỉ còn sống được hơn một tháng nữa là y như bị dội một chậu nước lạnh. Ta cũng không thể lên được cấp bậc gì trong thời gian ngắn ngủi đó cả, vẫn nên nghĩ cách kiếm tiền và giữ mạng thôi. Rất nhanh đội cứu hỏa đã tới dọn dẹp đám rắn đi, còn dạy dỗ ông chủ tiệm bán đồ cổ có thể nuôi thú cưng nhưng không được nuôi nhiều như thế, làm ảnh hưởng đến sự an toàn của mọi người xung quanh. Ông chủ tiệm bán đồ cổ vô cùng oan uổng, nói hắn thật sự không biết, cả đời này hắn chưa bao giờ nhìn thấy nhiều rắn đến thế. Nhân viên cứu hỏa không tin, nói trừ khi trại chăn nuôi đưa chúng đến chỗ ngươi thì mới có nhiều như vậy. Ông chủ tiệm cầm đồ vội hỏi ông chủ tiệm bán đồ cổ có phải gần đây đã đắc tội với ai không?