Chương 27 - Chuột Chọc Vuốt Mèo
Chương 27: Chuột Chọc Vuốt Mèo
Trán Hòa Thượng nổi gân xanh, nói:
"CMN, ngươi cũng bắt nạt người khác quá rồi đó..."
Trương Văn Bân nhàn nhã nói:
"Đúng, nhà các ngươi bây giờ không yên ổn gì cho cam, không có tiền chùi đít cho các ông đây. Ta nể mặt chị gái mình nên tiện tay làm hộ nhà các người. Lại đây, giúp nhà anh rể ta dời mộ phần."
Đám đàn em của Trương Văn Bân nhận lệnh, vén tay áo lên bắt đầu đào mộ!
Tượng đất cũng có ba phần thổ tính, nói gì là Hòa Thượng. Mắt hai người bọn họ đỏ lên, nắm chặt nắm đấm xông thẳng đến, phần phật quét ngã một đám, làm mấy tên tay to mặt ngựa kinh sợ. Nhưng ta còn chưa kịp cản hắn lại thì một tên đầu trâu mặt ngựa có sẹo mặt đã dùng dao đâm vào bụng Hòa Thượng.
Hòa Thượng có khỏe đến mức nào cũng không phải mình đồng da sắt, một nhác đã gục xuống đất.
Trông thấy cảnh này, người nhà Hòa Thượng lập tức tháo chạy, chú hai là người chạy nhanh nhất.
Ta ôm Hòa Thượng lên, tay chạm vào người hắn toàn là máu, lòng chợt trầm lại. Hung huyệt đã phát huy tác hại, quá ba mươi phút nữa mà chưa dời ông bà cụ về được, thì Hòa Thượng cũng sẽ không xong!
Thím hai rất lo lắng:
"Bân Tử, dính đến mạng người rồi, có liên lụy đến ngươi không?"
Trương Văn Bân trừng thím hai một phát:
"Ngươi thì biết cái gì, đây là đất của ông đây, ông đây đâm người cũng là vì phòng vệ chính đáng, đâm cũng đâm thế thôi."
Thím hai nghe xong thì yên tâm, dương dương đắc ý nói:
"Đã sớm ngứa mắt thằng lỏi con này, đâm chết cũng đáng đời nhà hắn. Dựa vào đâu mà hắn sinh ra đã được no ấm, chăm gấm nệm êm, ta thấy hắn cũng không có phúc lớn như vậy."
Noi rồi, thím hai như nhớ đến gì đó, chỉ vào người ta mà tố cáo oan khuất:
"Ây da, đúng rồi, chuyện này ngươi đừng trách chị, đều do thằng Vương Bát Đản này đầu têu gậy chuyện, nếu không thì cái nhà toàn người ngu này chẳng thể phát hiện nổi đâu!"
"À..."
Trương Văn Bân nghe vậy thì âm trầm nhìn về phía ta:
"Thì ra CMN là thằng nhóc nhà ngươi làm con sâu rầy đúng không? Chuyện của ông đây mà mày cũng dám xen vào. Ta thấy ngươi là con chuột chọc vuốt mèo, chỉ đơn giản là muốn tìm kích thích. Thế thì, các anh em, cho thằng lỏi con này một bài học thần côn nào."
Mấy người hắn dẫn đến đều xăm kín tay, đeo xích vàng, xem ra đều được thiết kế riêng cho việc trừ ác. Nghe vậy thì lập tức nhào về phía ta, kẻ xông lên trước nhất chính là gã mặt sẹo đâm Hòa Thượng kia.
Lòng ta trầm xuống. Đánh nhau thì ta lại không sợ, nhưng tốn thời gian nhiều mà không hỏi ra hung huyệt ở đâu thì sẽ không cứu kíp Hòa Thượng được mất!
Trước mặt vang lên âm thanh xé gió, ta biết những tên đầu trâu mặt ngựa kia chuẩn bị nêm đấm xuống, nhưng không ngờ, ngay khi nắm đấm của tên mặt sẹo rơi vào đầu ta, bỗng nhiên dừng lại.
Ta ngẩng đầu nhìn lên, biểu cảm của hắn đã thay đổi xoành xoạch, ánh mắt mới rồi còn hung thần ác sát, thình lình trở nên cực kỳ đần độn.
Tiếp đó, hắn hé miệng nói một câu:
"Ta đói."
Cái gì? Không chỉ mỗi ta ngớ cả người ra, ngay cả Trương Văn Bân cũng sửng sốt, nói ngay:
"Tiểu Hổ, CMN, ngươi học cái kịch lừa gì thế? Đánh hắn cho ta!"
Tên đầu trâu mặt ngựa được gọi là Tiểu Hổ kia chậm rãi quay đầu, nở một nụ cười rất quái dị:
"Ta muốn ăn."
Mắt của ta rất tinh, trông thấy giữa người tên kia nhanh chóng có một sợi chỉ đen hiện lên, hiểu ra ngay tắp lự. Con hàng này trúng tà rồi... đối phương tám phần là ma chết đói!
Lòng ta thầm tính toán, quay đầu lại nhìn Trình Tinh Hà. Chỉ thấy hắn như cõng bia rùa, ngồi xổm không nhúc nhích ở vòng tròn bên ngoài mộ phần, trong đôi mắt híp ánh lên vẻ lấp lánh, nở nụ cười gian xảo với ta.
Ta chợt nhớ ra chuyện hắn vẽ mấy cái bánh tuyết trong không khí.
Không đợi ta kịp phản ứng, tên đầu trâu mặt ngựa kia chạy đến cạnh đồng đội của hắn, nhào tới, ngoạm một phát, cắn phập vào bắp tên kia.
"Mọe nó ơi, có ma..."
Những tên còn lại không thấy tình cảnh này thì ai nhát cáy ngã ngồi phịch xuống đất, ai to gan hơn chút thì co giò chạy, trông thấy Tiểu Hổ oái oăm nhìn quanh bốn phía, hưng phấn há rộm mồm về phía Trương Văn Bân... răng và đầu lưỡi hắn đều nhuốm màu đỏ.
Thím hai hét ầm lên, xông đến bảo vệ trước mặt Trương Văn Bân, nói ngươi muốn ăn thì cứ ăn ta đi, đừng đụng đến em trai ta!
Trương Văn Bân cũng đang có ý này. Một tay hắn chộp lấy thím hai đẩy về phía Tiểu Hổ, sau đó quay đầu muốn chạy.
Nhưng hắn chạy không đủ nhanh, ta vươn chân ra một cái, làm hắn vấp ngã. Lúc ấy hắn đang đứng trước huyệt chôn mộ, lộn một phát ngã thẳng vào.
"Ầm", nắp quan tài vừa hay chưa được đóng chặt, hắn lộn luôn vào quan tài.
Hai cái xác kia đương nhiên là tổ tiên của Trương Văn Bân và thím hai, mà hai người kia bị hạ độc chết sống nên oán khí mới lớn như vậy. Nghĩ ít thôi cũng biết, tên Trương Văn Bân này vì muốn thông qua trộm táng để phất lên nhanh mà làm gì với cha mẹ của hắn.