Chương 28 - Lời Người Trong Mộng
Chương 28: Lời Người Trong Mộng
"Óe", tiếng hét thảm thiết vọng từ quan tài ra, là tiếng của Trương Văn Bân:
"Chị ơi! Chị ơi! Mau cứu ta, bố còn sống!"
Thím hai nghe vậy cũng khó tin nhìn về phía quan tài, chỉ trông thấy một đôi tay dài mọc đầy lông trắng và vòng tay như bộ vuốt từ quan tài ra, ôm chặt lưng Trương Văn Bân.
Lúc ấy, thím hai hét lên một tiếng, nhưng nàng ta bị Tiểu Hổ quấn lấy, không thể thoát thân nổi. Nàng ta đánh mắt thấy ta, thì giữ chặt lấy ta như bắt được cọng rơm cứu mạng, lớn tiếng nói:
"Ngươi mau cứu em trai ta, ta chỉ có một người em trai là hắn thôi. Chỉ cần ngươi cứu hắn, ngươi bảo ta làm gì cũng được!"
Ta lập tức nói ngay:
"Thành giao, vậy ngươi nói cho ta biết, ông bà nội của Hòa Thượng rốt cuộc đang ở đâu?"
Thím hai lộ vẻ rất khó nói, nhưng trông thấy em trai bị tra tấn như vậy, lập tức lòng đau như cắt, lúc này mới nói:"
"Ở... ở mé rừng cây Cù Dương Hà Bắc, dưới một gốc cây liễu..."
Trình Tinh Hà khoát tay, bảo ngươi đi nhanh đi. Ta đã gọi xong cho cả 110 và 120 rồi. Ta nhìn đồng hồ, chỉ còn lại mười lăm phút cuối cùng.
May là mảnh rừng cây đó cách không xa, ta từng tập điền kinh, chạy năm phút đã đến. Chỉ thấy nơi này trên dưới đều có núi đôi kề sát, gọi là thế kẹp rồng hổ, chủ yếu làm đàn ông chết sớm, thật đúng là một nơi tuyệt hậu địa.
Ta tìm đúng chỗ, ban đầu thấy rất mừng, nhưng khi vào từng mảnh rừng thì phát hiện, đó là rừng cây liễu, trong đây đâu đâu cũng toàn cây liễu!
Lúc này, một giọng nói vang lên:
"Đại sư, ngươi đang tìm gì ở đây thế?"
Ta vừa quay đầu lại thì trông thấy chú hai mới vừa bị dọa chạy thẳng cẳng, đang núp ở đây.
Ngươi đúng là có lỗi với gen của Lỗ Trí Thâm. Ta nói sơ qua ý định của mình một lần, chú hai nghe thấy bảo mạng người quan trọng... chính hắn cũng là đàn ông trong nhà này, cũng khẩn trương lên, hỏi nhưng phải tìm thế nào.
Ta bảo không sao, ta biết là gốc cây liễu nào. Dù rừng lớn, nhưng chỉ có một gốc liễu non.
Đưa chú hai đến dưới gốc cây liễu đó, nơi này thổ nhưỡng xốp, rất dễ đào, chứ đừng nói chú hai có sức mạnh rất lớn. Đào mấy phát lên, quả nhiên, phía dưới có hai bộ áo liệm thêu chỉ tơ vàng bạc, cuốn thành hai cái bọc xác, bên trong chính là hai bộ hài cốt!
Chú hai thì trợn trừng mắt, hỏi sao ngươi lại biết là cái cây này?
Vì sau lừng Hòa Thượng bị ông cụ dùng gậy gỗ đánh. Cây liễu ở địa phương phần lớn đều là liễu rủ, cành cực kỳ mềm, chỉ có cây liễu thân lá ngắn là có cành cứng, có thể làm thành gậy.
Chú hai vừa cảm thán đúng là thần toán, vừa ôm hai bọc vải đen vào lòng, chạy như một cơn gió đến mộ cổ.
Thế mà chú hai lại còn chạy nhanh hơn ta. Lần này hẳn là có thể kịp rồi. Ta vừa thở dài một hơn, chợt phát hiện trên cây liễu này vừa hay có ba ổ chim non.
Giống hệt những gì người phụ nữ trong mộng nói. ...
Gan của ta luôn rất lớn, lại có lòng hiếu kỳ rất mạnh, thấy cơ hội như thế này đương nhiên là muốn tìm hiểu thực hư một phen. Nếu thật sự có vật gì đó, vậy thì sẽ là thứ gì?
Ngày còn bé ta thường hay leo cây chọc tổ chim, bây giờ leo thoăn thoắt hai cái đã lên được rồi.
Ba cái ổ chim non này có một cái là tổ yến lưng trắng, một cái cái là tổ chim yến Đại Tây Dương, trứng đều rất ngon. Nhưng cái tổ cao nhất thì ta lại không nhìn ra được gì, đen sì sì, mật độ rất dày, xung quanh cũng không có lông chim hay phân chim, sạch sẽ đến đáng ngờ.
Tổ chim này có một lỗ hổng to chừng quả đấm, rất sâu, ta lập tức vươn tay vào, mò đến một thứ đồ gì đó tròn trịa, móc ra xem thử, là một hạt châu to cỡ quả trứng lớn.
Hạt châu này óng ánh sáng long lanh, không giống như trân châu, cũng không nhận ra được là làm từ chất liệu gì, cầm trong tay rất nặng, khá đã tay, khiến cho người ta cảm thấy nó rất giá trị.
Ta thuận tay bỏ vào trong túi, trượt từ trên cây xuống, về đến nghĩa địa nhà Hòa Thượng.
Xe cứu thương và xe cảnh sát đã tới, náo nhiệt ầm ầm lôi cả người cả xe đi. Nghĩa địa cũng được xử lý đàng hoàng, chỉ còn lại mỗi Tiểu Hổ đang bị ma đói ám là còn ở đó ngấu nghiến mấy thứ đồ cúng đã ôi thiu đến biến chất, ai kéo hắn cũng không buồn quan tâm.
Trương Văn Bân được đặt lên xe cứu thương. Không biết sao, đánh mắt qua thấy cái tướng mạo kia của hắn, khí đen đã phủ đầy kín ấn đường, ta đánh giá là hắn không được mấy ngày sống dễ chịu nữa.
Thím hai nhìn Trương Văn Bân, đau lòng đến bật khóc, còn lẩm bà lẩm bẩm một mình:
"Đã bảo với ngươi là tên què kia giương oai tác quái, tà ma, trên đời này làm gì có bữa cơm nào miễn phí. Lần này ầm ĩ đến vậy, nếu ngươi xảy ra chuyện gì không may, ta phải giải thích thế nào với bố mẹ đây..."