Chương 45 - Bình Tĩnh Phá Thế Cục
Chương 45: Bình Tĩnh Phá Thế Cục
Đúng rồi, hạt châu vẫn còn ở chỗ ta, cùng lắm là ta trả lại cho nàng thôi.
Nhưng nghĩ đến đây, ta mới trợn tròn mắt - mẹ nó, hạt châu vừa rồi còn ngậm trong miệng lại biến mất từ lúc nào rồi? Đồ vật kia cũng không nhỏ, ta thế nhưng nuốt thế nào cũng không biết là sao?
Ta chỉ có thể xấu hổ nói:
"Hay là chờ lúc nào ta đi vệ sinh rồi trả lại cho ngươi, yên tâm, sau đó ta sẽ làm sạch cho ngươi."
Sắc mặt người họ Đỗ tối sầm lại, miễn cưỡng nói:
"Không cần, Giao Châu kia... Không ra được."
Dạ dày của ta là axit dạ dày, cũng không phải là axit sulfuric, theo lý thuyết thì không thể hòa tan được chứ?
Nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là Giang què và ta chỉ còn sống chưa đến bốn mươi ngày, ta lập tức hỏi người họ Đỗ:
"Nếu các ngươi đã tới, vậy đúng lúc ta cũng có chuyện muốn hỏi, các ngươi và Cửu Long Áp Quan..."
Nhưng lời này còn chưa nói hết, ta lại cảm thấy Trình Tinh Hà len lén giẫm chân ta, hiển nhiên là không muốn để cho ta nói.
Sao vậy? Thật vất vả mới tìm được cơ hội này đấy?
Nhưng người họ Đỗ đã nghe ra:
"Ngươi cũng biết chuyện Cửu Long Áp Quan ư?"
Ta nảy ra một nghi vấn, lại mơ hồ nói:
"Cứ cho là thế đi, nghe nói đồ đạc dưới đáy của Cửu Long Áp Quan đã bị Thiên Sư phủ các ngươi thả ra..."
"Không phải."
Người họ Đỗ nói chắc như đinh đóng cột:
"Thứ kia quả thật đã bị người ta mang đi, nhưng bọn ta cũng đang bắt người kia... không biết người đó có lai lịch thế nào, vì thứ đó mà ngay cả mạng cũng không cần."
Trái tim ta lập tức lạnh đi - tôi, chính là người mang thứ đó đi. Cho nên ta mới hỏi nàng những thứ đó có ý nghĩa gì?
Nàng nói cho ta biết:
"Theo lý thuyết thì những thứ kia căn bản không ra được... trừ phi có một người có mệnh cách đặc biệt, lấy cơ thể của mình làm bình chứa và mang nó ra, thứ kia chỉ cần ở trên cơ thể người đó trú ngụ bốn mươi chín ngày, lập tức lấy mạng của người đó làm huyết tế, lấy lại tự do."
Cái gọi là mệnh cách đặc biệt, chính là sinh vào giờ Thìn ngày Thìn tháng Thìn năm Thìn?
Ta khống chế nhịp tim ngày càng đập mạnh và hỏi, vậy nếu như tìm được người chứa đựng đó, các ngươi sẽ làm thế nào?
Nàng nhẹ nhàng trả lời:
"Chôn sống Cửu Long Áp Quan, sửa chữa cục phong thủy."...
Ta suýt nữa đứng không vững nổi... chôn sống á?
Trình Tinh Hà quay sang nhìn ta, trông điệu bộ có vẻ đắc ý, như kiểu:
"Ngươi coi đó".
Mọe nó, may mà không nói ra, nếu không chẳng phải ta sẽ phải tham gia vào đội hình ngựa gỗ vàng mã hay sao? Mà thêm nữa... những người đó trước kia chưa từng sống quá bốn mươi chín ngày. Chẳng lẽ là họ âm thầm ra tay?
Ta liền cẩn thận hỏi lại họ Đỗ:
"Vậy... các ngươi đã chôn sống bao nhiêu vật chứa rồi?"
Họ Đỗ nhướng mày:
"Cửu quỷ ép quan tài mới phá mấy ngày trước thôi, trước đó chúng ta chưa từng bắt được cái nào."
Vậy thì quái lạ, Trương Thắng Tài kia mang thần mệnh, sao lại chết được?
Ta đánh bạo hỏi thêm câu nữa:
"Bắt được vật chứa xong không chôn sống không được à? Có phải là có thể thoải mái đuổi vật kia ra ngoài không?"
Không thể có cách vẹn cả đôi đường được hay sao? Tốt xấu gì cũng là mạng người đó!
Họ Đỗ nói như chém đinh chặt sắt:
"Không còn cách nào khác. Một khi vật kia đã ở trên người sẽ hợp hai làm một cùng vật chứa, không thể đuổi ra được. Mà nữa, cửu quỷ ép quan tài ảnh hưởng rất đớn đến cục trận phong thủy, nếu vật kia bị ép ra ngoài cũng sẽ gây phiền phức rất lớn, chúng ta không thể nào mạo hiểm như vậy được."
Mà lý do họ giao châu vội như vậy cũng vì giao châu có thể coi là manh mối giúp họ bắt được vật chứa trong cửu quỷ ép quan tài.
Nói xong nàng nhìn về phía ta:
"Ngươi hỏi nhiều như vậy có phải là có manh mối gì rồi hay không?"
Ta bắt đầu rợn hết da gà sau lưng, lắc đầu liên tục:
"Không có không có."
Nàng nhìn ta cực kỳ nghiêm túc:
"Lý Bắc Đẩu."
"Hả?"
Ta bật thốt lên theo bản năng. Chẳng lẽ nàng phát hiện ra ta nói láo?
Đôi mắt phượng lạnh nhạt của nàng lại lần nữa hướng về phía ta:
"Ta nhìn trúng ngươi rồi."
Lòng ta lập tức nhảy dựng lên. Con mẹ nó, nàng ta đang tỏ tình với ta đấy à? Chẳng lẽ nàng mới gặp đã yêu ta rồi sao? Có phải hơi nhanh rồi không?
Không đợi ta trả lời, nàng đã đưa cho ta một chiếc danh thiếp:
"Gần đây chúng ta rất cần một người mới như ngươi. Ngươi mà đồng ý thì đến đây tìm ta."
Ta choáng váng. Bảo ta đến Thiên Sư phủ? Ta đến làm mẹ gì? Vừa ăn cướp vừa la làng hả?
Nhưng ta nhớ ngay đến tên què họ Giang, chiếu theo Uông Tình Tình nói, tên họ Giang què quặt đầu têu phá thế này, chẳng phải cũng là người của Thiên Sư phủ hay sao?
Ta liền hỏi:
"Thiên Sư phủ của các ngươi, có tên què nào họ Giang không?"
Hắn mới thật sự là người phá bĩnh thế cục đó!