Chương 32 - Tên Nghèo Nàn
Chương 32: Tên Nghèo Nàn
Ông chủ tiệm bán đồ cổ càng khóc không ra nước mắt, nói hắn làm nghề này nhiều năm qua chưa từng lừa gạt ai, sao có thể đắc tội với người nào chứ?
Ta cũng không hoàn toàn đồng ý với lời hắn, mấy năm trước ta đã tận mắt nhìn thấy hắn làm giả bình hút thuốc thủy tinh màu xanh phỉ thúy thành đồ của Ung Chính bán cho du khách nước ngoài. Nhưng nếu chỉ có tội đó thì sao phải dùng cách quỷ dị tốn sức này chứ?
Đội cứu hỏa mang đám rắn đi rồi mà ông chủ tiệm bán đồ cổ vẫn không dám trở về, chỉ thẫn thờ ngồi thở hổn hển cạnh chúng ta. Ta lấy một cốc nước mơ chua ướp lạnh mà Trình Tinh Hà mua để an ủi hắn, Trình Tinh Hà trông thấy vậy lập tức ra dấu "tính nợ" với ta.
Ta nhớ tới khí xanh trong tiệm bán đồ cổ, liền hỏi hắn gần đây có người kì lạ nào vào tiệm không?
Ông chủ tiệm bán đồ cổ nghiêng đầu suy nghĩ một lát, bỗng nhiên vỗ đùi:
"Đúng là có!"
Hóa ra đêm qua có một người phụ nữ mặt tam giác đến nhà hắn, bảo hắn giao đồ của nàng ra.
Người phụ nữ kia trông rất kì quái, sau khi vào nhà không nhúc nhích nhưng cơ thể cứ lắc lư giống như không có xương sống vậy, trên người còn có một mùi tanh rất lạ.
Ông chủ tiệm bán đồ cổ nghe vậy thì chẳng hiểu gì, vội vàng nói mình không cầm đồ của nàng. Người phụ nữ mặt tam giác kia liền híp đôi mắt nhỏ dài lại, hung dữ nói nếu ngươi không đưa thì đừng có mà hối hận.
Lúc người phụ nữ kia nói chuyện, ông chủ tiệm bán đồ cổ phát hiện ra lưỡi nàng phân nhánh.
Khi đó hắn cũng không để ý lắm, chỉ cảm thấy người phụ nữ này có vấn đề về thần kinh, nhưng không ngờ hôm nay vừa mở mắt đã thấy chuyện kia xảy ra trong tiệm, mẹ nó quá đáng sợ. Sau đó hắn túm lấy ta, hỏi ta có phải người phụ nữ kia thả rắn không? Nàng có đến nữa không?
Trình Tinh Hà vừa ăn tào phớ vừa nhìn ra bên ngoài, nói:
"Người ta không tìm thấy thứ mình muốn, đương nhiên sẽ còn trở lại."
Ông chủ tiệm bán đồ cổ nghe vậy thì khóc không ra nước mắt, nói phải làm thế nào đây, ta đâu có biết nàng cần gì...
Ta nhanh chóng suy nghĩ, lập tức hỏi ông chủ tiệm bán đồ cổ:
"Hạt châu hôm qua ta cho ngươi đâu?"
Ông chủ tiệm bán đồ cổ nghe thế thì nháy mắt liên tục, nói:
"Không phải ta đã nói với ngươi là đưa cho một người bạn đáng tin của ta để giám định rồi sao. Lại nói, đêm qua sau khi bạn ta rời đi, người phụ nữ mặt tam giác liền đến."
Có phải là hạt châu kia gây họa không? Rốt cuộc đó là cái quỷ gì? Ta sợ hạt châu có vấn đề sẽ liên lụy đến hắn, vội bảo ông chủ tiệm bán đồ cổ mau lấy lại hạt châu kia.
Ông chủ tiệm bán đồ cổ nghe thấy thế thì vội nói sẽ liên hệ với người bạn kia, nói liền chạy về tiệm.
Trong lòng ta càng ngày càng nặng, rốt cuộc người phụ nữ kia cho ta hạt châu để làm gì? Chẳng lẽ... là muốn hại ta?
Trình Tinh Hà nhìn ta, thản nhiên nói:
"Đồ được cho không không phải họa chính là nạn, ngươi cẩn thận đấy."
Chỗ nào cũng có ngươi, ngươi không nói có ai bảo bị câm sao? Nhưng mà... mắt của hắn là camera hay sao mà có vẻ biết tất cả mọi chuyện vậy?
"Lý Bắc Đẩu."
Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên ngoài cửa:
"Đã lâu không gặp."
Giọng nói này rất quen, ta ngẩng đầu, lập tức sửng sốt.
Là Cao Á Thông.
Nhiều năm rồi không gặp Cao Á Thông, trước kia nàng là hoa khôi, bây giờ còn quý phái quyến rũ hơn thời đi học, càng ngày càng đẹp ra. Nhưng đột nhiên ta lại nhớ đến chuyện ngày xưa, trong lòng đau đớn như bị người ta cào cấu vậy.
Lúc này lại có người ho khan một tiếng, là An Gia Dũng, bụng hắn to phềnh, ánh mắt vẫn xấu xa như trước:
"Ồ, bạn học cũ, còn nhớ vợ chồng chúng ta không? Lúc đó cũng là ngươi đứng giữa bắc cầu cho chúng ta mà."
Ta rất muốn đè cái bản mặt hống hách đó của hắn xuống đất ma sát.
Cao Á Thông hờn dỗi đánh An Gia Dũng một cái, sau đó nhìn về phía ta, hỏi:
"Lý Bắc Đẩu, chúng ta nghe nói ngươi xem cho hòa thượng rất đúng, cho nên cũng muốn nhờ ngươi xem cho nhà chúng ta."
Nhà chúng ta... Đúng là bây giờ bọn họ đã kết hôn.
An Gia Dũng thêm một câu:
"Thật ra tìm ai mà chẳng được, nhưng vợ ta tốt bụng, nghe nói ngươi đang nghèo rớt mùng tơi nên mới đến giúp đỡ ngươi."
Ta chỉ muốn chửi mẹ ngươi, nhưng trong kinh doanh không có cửa hàng nào đuổi khách cả, huống chi ta lại đang cần tiền gấp. Nhà An Gia Dũng có tiền, nếu thật sự có thể làm được vụ này thì chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều.
Vừa nghĩ đến đây, Trình Tinh Hà liền nhiệt tình pha trà mời bọn họ ngồi:
"Mời hai vị khách quý đến đây nói chuyện kỹ càng với ông chủ chúng ta."
Ông chủ?
Cao Á Thông giật mình nhìn về phía Trình Tinh Hà, An Gia Dũng cũng sửng sốt:
"Đậu má tên nghèo nàn này còn tuyển được nhân viên cơ?"