Chương 25 - Ta Xem Ai Dám
Chương 25: Ta Xem Ai Dám
Thím hai lúc này nhìn chằm chằm vào quan tài, mặt cũng tỏ vẻ hốt hoảng, thừa dịp người khác không chú ý, lấy điện thoại ra đánh chữ liên tùng tục, tay không ngừng run rẩy, trông dáng vẻ tất có làm điều gì xấu.
Lại nhìn tướng mạo của thím hai, ta lại càng sững sờ hơn... Quái lạ, thím hai gả vào nhà hào môn, phụ nữ kiểu này theo lý thuyết phải có tướng vượng phu. Nhưng gò má nàng ta cao nhọn lên, lông mình sít tâm, là dáng vẻ của sự bần cùng nghèo khổ, nhưng cũng không phải do bị vận thế trước mắt ảnh hưởng, mà là sinh ra đã vậy, cái vận nghèo trời sinh không khác Gấu Mập là bao, nên cả đời đều chẳng có tiền tiêu.
Đầu năm nay ấy à, người nghèo mạt kiếp biến thành phú hào, phu nhân lại hóa bà cô thôn quê?
Ta liền nhìn về phía Hòa Thượng, hỏi người thím hai này của ngươi bình thường thế nào?
Hòa Thượng nghĩ ngợi, nói thím hai cũng không có vấn đề gì, chỉ là ham hư vinh, tầm mắt hạn hẹp, hám lợi, tham tiền, chua ngoa cay nghiệt, còn lại thì khá ổn.
Mọe nó, con hàng Hòa Thượng này trông thì hiền lành chân chất, mà mắng người lại điệu nghệ phết.
Hòa Thượng lại bổ sung thê một câu:
"Mấy năm nay không qua lại gì với bọn họ, cũng không nhớ rõ lắm. Hình như trước đó thím hai có quan hệ không tốt lắm với ông bà nội, vì thế nên chúng ta cũng cắt đứt liên lạc."
Quan hệ không tốt? Ta sinh lòng hứng thú, bảo Hòa Thượng nói tỉ mỉ hơn một chút.
Hòa Thượng cân nhắc, rồi nói hắn nghe: Có một năm ông nội mừng thọ, không biết sao lại cãi nhau với chú hai và thím hai, ầm ĩ cực kỳ, la hét đòi cắt đường (dân địa phương gọi là quan hệ), cụ thể lý do vì sao thì không biết. Ta bảo Hòa Thượng gọi ngay một họ hàng tương đối lắm mồm đến hỏi thăm thêm.
Thì ra thím hai còn có biệt danh khác, là Bàn Thương Thử (Bàn Hamster).
Nhà Hòa Thượng là gia tộc sở hữu xí nghiệp, thím hai làm tài vụ ở đó, cuối năm lúc đối chiếu sổ sách, bố của Hòa Thượng phát hiện ra có khoản sai, tra ngay ra thím hai làm giả sổ sách, chiếm đoạt tiền làm của riêng.
Số tiền đó không nhiều nhưng cũng không ít, hai vợ chồng thím hai lại không thiếu tiền, sao phải làm chuyện trộm gà trộm chó thế này? Bố của Hòa Thượng đích thân đến nói chuyện với thím hai, kết quả là lúc ấy thím hai khóc lóc om sòm, lăn qua lộn lại, nói bác cả muốn độc tài, một mình nắm quyền lớn nên tạo chứng cứ giả, đổ oan cho nàng ta trộm tiền, muốn đá vợ chồng nàng ta ra khỏi xí nghiệp.
Ai cũng cảm thấy thím hai không nhất thiết phải tham chút tiền cỏn con đó, bố Hòa Thượng lại nghĩ chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, không tính toán thêm nữa, nên điều thím hai đến vị trí không dính dáng đến tiền.
Nhưng tật xấu của thím hai lâu ngày khó sửa, ngày càng biển thủ trắng trợn, người trong công ty đều lén gọi nàng ta là Bàn Thương Thử.
Chuyện này cuối cùng cũng đến tai ông nội của Hòa Thượng. Ông cụ tính tình cũng rất bạo, bảo thím hai kiến thức nông cạn, không cho phép thím hai tham gia vào chuyện mua bán trong nhà nữa. Em trai ruột của thím hai cho rằng chị mình bị bắt nạt, còn làm ầm lên trong tiệc mừng thọ của ông nội, làm bà nội tức đến tăng xông, ông nội lập tức tuyên bố muốn từ cả nhà của chú hai.
Chuyện này quái lạ. Sao thím hai lại thiếu tiền đến mức này? Hòa Thượng nói thím hai cũng không có đam mê, sở thích đốt tiền gì đó, chi phí ăn mặc cũng rất keo kiệt, càng không có vui thú mua nhà, chơi bất động sản, không biết tiền dùng để làm gì.
Đương nhiên cũng có người trời sinh đã thích làm thần giữ của, nhưng tướng mạo của thím hai này không giống thế, nàng ta nghèo thật.
Ta suy nghĩ một lát, rồi lớn tiếng bảo rằng mình đã có biện pháp xử lý hai cái xác trộm phong thủy này rồi.
Đám chú hai lập tức tụ lại về phía này, hỏi ta phải xử lý thế nào. Còn thím hai thì sắc mặt thoắt đã đổi.
Ta nói đơn giản một lượt, lấy đạo người trả lại cho người, ở cách đây không xa cũng có đất địa thế xấu, nhưng vừa hay lại có thể khắc chế xác sống, cũng là một dạng tương đối nghiệp chướng... Nếu chôn xác ở đó, vậy thì đời sau của hai cái xác này coi như xui xẻo.
Ai cũng biết tuyệt hậu có nghĩa thế nào... không sinh được con, tương lai sợ là đến cái mộ còn không có. Nhưng ta cũng không thật sự muốn làm vậy, chủ yếu chỉ để ép thủ phạm bước ra thôi.
Quả nhiên, một đám người chợt xuất hiện từ phía sau rừng, chắn trước quan tai, kẻ dẫn đầu hung hăng quát:
"Ta xem ai dám!"
Hòa Thượng vừa nhìn sang, lập tức vỗ đùi đánh đét:
"Mọe nó, ta quên béng mất, lúc nhà chúng ta xui xẻo thì cái đám Vương Bát Đản này phất lên nhanh lắm!"...
Người cầm đầu tầm hơn ba mươi tuổi, mặc cả cây hàng hiệu, cổ áo phanh ra, đi giày da, trông ra chẳng đứng đắn chút nào. Hắn trừng thím hai một cái, lẩm bẩm cái gì mà ngay cả cái nghĩa địa cũng mọe nó xem không xong thì còn làm ăn gì. Thím hai tỏ vẻ xấu hổ khôn cùng, không dám ngẩng đầu.