Giây tiếp theo, dưới lầu lại vang lên giọng nói của vị sát tinh kia.
"Sao nào? Còn muốn tao lên trên thỉnh tụi mi xuống?"
Quỷ thắt cổ sợ tới mức cả người run bần bật.
Khương Tô giẫm mạnh chân hơn nữa: "Đừng có run."
Quỷ thắt cổ càng run rẩy dữ dội hơn.
Mấy con quỷ nghe thấy giọng nói phía dưới thì cũng run lên một chút.
Con ma số một: "Hay là chúng ta bỏ chạy đi ? »
Con ma số hai: "Chạy trốn được sao?"
"..."
"..."
"..."
Con ma số ba: "... Hay là chúng ta đi xuống đó?"
Mấy con ma phải hạ quyết tâm thật mạnh mẽ rồi cẩn thận bay từ trên lầu xuống.
Vừa liếc mắt đã nhìn thấy Khương Tô đứng trong phòng khách, hai chân bọn chúng mềm nhũn,
Chỉ nghe thấy một tiếng "phịch".
Trước mặt Khương Tô là một đám ma quỳ rạp.
"Tiên cô ơi! Cô đã về rồi! Làm bọn ta nhớ cô muốn chết!"
Khương Tô nhìn đám ma đang ôm đùi mình khóc tang, khóe mắt giật giật, sau khi thấy rõ mặt bọn chúng thì bỗng nở nụ cười khúc khích.
"Ồ, thì ra ma quỷ độc chiếm căn nhà của tao là bọn mi đấy à."
"Oan uổng quá tiên cô ơi!!!" Da đầu con ma đã chết hơn năm mươi năm như bị nổ tung, trong cái khó ló cái khôn bắt đầu biện hộ cho mình: "Tiên cô ơi, mấy chục năm trước có truyền thuyết cô đi về cõi tiên, đám ma chúng tôi không tin, nên mới đến nhà của cô, giúp cô canh giữ căn nhà này, mấy chục năm qua, gió mặc gió, mưa mặc mưa, ngày đêm không nghỉ, cuối cùng đã chờ đến ngày cô trở về!"
Mấy con ma quỷ khác nhận ra Khương Tô lập tức sôi nổi phụ họa.
Ngoài ra có một ít ma quỷ mới vào lập tức quỳ rạp xuống, sau đó không dám hé răng, nhưng trong lòng chúng có hơi khó hiểu, chúng nó vừa chết chưa lâu, mà cái tên Khương Tô chính là kiêng kị của đám lão quỷ kia, cho nên chúng nó không hề biết về Khương Tô.
Trong bầu không khí tĩnh mịch, Khương Tô chợt cười.
Đám quỷ mới khẽ thở phào.
Cùng lúc đó, da dầu của đám lão quỷ như muốn nổ tung!
Thôi thôi rồi, chính là giọng cười biến thái này!
Khi đó miệng cô cười tủm tỉm mà tay thì đánh tan một con ác quỷ.
Ông Tôn đứng ở trước cổng, cẩn thận dựng lỗ tai lên tập trung nghe ngóng tiếng động bên trong.
Tuy rằng ông ấy biết Khương Tô tài giỏi đến cỡ nào, nhưng dù sao cũng đã mấy chục năm trôi qua, có quá nhiều biến số, ông ấy vẫn không khỏi thấy hơi lo lắng.
Từ lúc Khương Tô đi vào đến lúc Khương Tô đi ra, thời gian ước chừng chưa tới năm phút.
Cửa vừa mở ra.
Ông Tôn đã nhanh nhẹn đi lên đón.
"Bên trong thế nào?"
"Còn có thể thế nào?" Khương Tô há miệng ngáp một cái, trong ánh mắt lại mênh mông sương mù: "Đi thôi, đi mua đồ đi."
Ông Tôn vội vàng theo sau, nhưng rồi không nhịn được mà tụt lùi lại phía sau, quay đầu nhìn căn phòng khách âm u trống trải.
Nhưng thực tế lúc này trong phòng khách đám quỷ quỳ rạp trên mặt đất, đầu cúi chạm sát đất, cung tiễn sát tinh ra khỏi cửa.
Khương Tô đi mua sắm, từ cổ chí kim luôn tôn thờ một nguyên tắc.
Chỉ mua đắt, không mua đồ cần.
Ông Tôn mang theo khoản tiền tiết kiệm cả đời của mình vui mừng hớn hở đi theo Khương Tô thanh toán hóa đơn cho cô, cho dù Khương Tô mua đồ đắt tới mức nào, mua bao nhiêu, ông ấy cũng đều không hề chớp mắt lấy một cái, cũng không cảm thấy đau lòng, ngược lại còn cảm thấy Khương Tô mua càng nhiều thì ông ấy càng thoải mái hơn.
Trong mấy chục năm qua, ngoại trừ ra ngoài làm việc ra thì ông ấy chỉ tích cóp tiền.
Tích cóp càng nhiều tiền trong lòng ông ấy càng có cảm giác an toàn.
Ông ấy nghĩ nếu như có một ngày Khương Tô thật sự quay về, vậy ông ấy sẽ có rất nhiều, rất nhiều tiền cho cô tiêu.
Ông ấy kiếm tiền chính là vì Khương Tô.