Trịnh Dung Dung nói: "Mẹ, nếu như cha biết sẽ mắng chết hai chúng ta mất!"
Bà Trịnh vừa nghe vậy thì thấy hơi do dự.
Bà Trương không nói gì.
Khương Tô lạnh lùng nói một câu: "Mạng quan trọng, hay những cái khác quan trọng hơn?"
Bà Trịnh lập tức giật thót, nói với tài xế: "Lái xe!"
——
Nhà bà Trịnh và nhà bà Trương cách nhau không xa, diện tích căn biệt thự cũng lớn như nhà bà Trương, cũng vừa chuyển đến đây sống không lâu.
Trước khi xuống xe Khương Tô lại nhắc nhở lần nữa: "Nhớ kỹ, tôi là họ hàng nhà bà Trịnh, bắt đầu từ khi vào nhà đừng gọi tôi là tiên cô để tránh bứt dây động rừng. Sau khi xuống xe dẫn tôi đi tham quan trong nhà mấy người, bao gồm cả phòng của Trịnh Dung Dung."
Bà Trịnh và bà Trương đều bị lời nói của Khương Tô làm cho căng thẳng.
"Chị Triệu, chị có muốn đi cùng không?" Khương Tô hỏi bà Trương
Bà Trương tò mò hơn là sợ hãi, hỏi: "Tôi đi không ảnh hưởng gì chứ?"
Khương Tô hiền lành với bà Trương một cách lạ lùng: "Không ảnh hưởng."
"Vậy tôi cũng đi xem sao." Bà Trương nói.
Bình thường bà Trịnh rất thích chăm sóc hoa cỏ, còn chưa vào trong sân đã có thể ngửi được mùi hoa xộc vào mũi, càng đi vào trong hương hoa càng đậm.
"Dung Dung, vậy con dẫn Khương... em Khương đi dạo nhà mình một vòng đi." Giọng điệu của bà Trịnh vô cùng cứng nhắc, sau khi nghe Khương Tô nói lời kia xong, bà ta luôn cảm thấy có thứ gì đó ẩn nấp trong tối nhìn trộm mình.
Ngược lại Trịnh Dung Dung tự nhiên hơn rất nhiều, quay đầu nói với Khương Tô: "Cô đi theo tôi."
Khương Tô nhàn nhã đi theo cô ta vào trong sân, nhẹ nhàng tản bộ quanh sân vắng, không hề có vẻ căng thẳng một chút nào.
Trịnh Dung Dung vừa dẫn cô đi dạo, vừa tò mò nhìn Khương Tô.
"Cô không cần phải đi học ư? Trông cô cũng không lớn hơn tôi là bao." Trịnh Dung Dung không khỏi hỏi.
"Suỵt!" Khương Tô sầm mặt "suỵt" một tiếng.
Trịnh Dung Dung lập tức nuốt hết một đống lời muốn hỏi xuống.
Khương Tô tiếp tục đi về phía trước.
Cũng không phải là không thể nói chuyện, chỉ là cô lười nói nhiều lời vô nghĩa với đứa nhóc con mới sống mười mấy năm.
Đi dạo một vòng lớn, sau đó đi ra phía sau vườn.
Nơi đó có một cái giếng.
Khương Tô lập tức đi qua xem xét, nhìn xuống dưới giếng.
Trịnh Dung Dung cũng đi theo qua đó, học theo Khương Tô nhìn xuống giếng, chỉ nhìn thấy nước giếng bên dưới, thấy Khương Tô có vẻ thất thần, cô ta tò mò hỏi: "Cô nhìn cái gì vậy?"
Khương Tô híp mắt lại, nhìn thấy một lớp âm khí phủ trên mặt giếng mà mắt thường không nhìn thấy.
"Cái giếng này có từ lúc nào?"
Trịnh Dung Dung nói: "Có từ lúc nào thì tôi không biết, hình như là có từ trước khi xây căn nhà này, cha tôi nói đây là miệng giếng cổ, hơn nữa trông cũng đẹp, cho nên giữ lại."
"Nhà cô không uống nước ở đây đấy chứ?" Khương Tô nhìn màu sắc kỳ quái của nước dưới giếng, bất ngờ hỏi.
Trịnh Dung Dung hơi sửng sốt, sau đó nói: "Không có. Rất bẩn, nước mưa tích tụ dưới đây."
"May là không uống." Khương Tô nói một câu không rõ ẩn ý.
Trịnh Dung Dung không biết cô có ý gì, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ: "Bây giờ tôi dẫn cô đến phòng của tôi."
Khương Tô ngồi dậy: "Không cần."
"Hả? Vì sao chứ?" Trịnh Dung Dung hơi khó hiểu
Khương Tô không để ý cô ta mà đi ngay ra ngoài.
"Tôi đi trước, về chuẩn bị một chút đồ, tối hôm nay tôi sẽ quay lại." Khương Tô đi đến phòng khách rồi nói với bà Trịnh.
"Hả? Tối hôm nay? Chồng tôi sẽ tan làm về nhà, nếu ông ấy biết tôi làm những chuyện này thì sẽ nổi giận!" Bà Trịnh hoảng loạn nói.
Khương Tô vẫn lạnh lùng nói một câu: "Mạng con gái bà sắp mất rồi đó."
Bà Trịnh nhìn cô, Khương Tô dùng đôi mắt đen sâu thăm thẳm nhìn bà ta, ánh mắt không hề lẫn một chút cảm xúc nào.