Đôi mắt hoa đào mênh mông sương mù lúc này lấp lánh ánh nước, giống như chú nai con sợ hãi, giọng nói mềm mại nũng nịu: "Cảm ơn anh nhé..."
Bất ngờ ập tới làm anh ta không kịp đề phòng, thư ký Châu cảm giác trái tim mình như có thứ gì đó chạm phải.
Thư ký Châu chỉ thất thần trong vài giây ngắn ngủi đã lập tức hoàn hồn lại, thả lỏng Khương Tô ra, hơi lùi về phía sau, lễ phép nói: "Đừng khách sáo."
Khương Tô khẽ mỉm cười với anh ta.
Thư ký Châu hơi mất tự nhiên đảo mắt đi: "Cũng đã coi như là tham quan công ty xong rồi, chúng ta quay về thôi."
"Được." Khương Tô thấy chuyện đã có tiến triển thì thôi, không có ý định được đằng chân lân đằng đầu, đi theo thư ký Châu trở về.
——
Thư ký Châu gõ cửa.
Bên trong vang lên giọng nói của bà Trương: "Vào đi."
Thư ký Châu đẩy cửa ra, để Khương Tô đi vào trước, còn anh ta đi theo phía sau đóng cửa lại.
Dương Mỹ đã không còn trong văn phòng nữa.
"Tham quan xong chưa?" Bà Trương hỏi Khương Tô cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
"Ừm. Công ty của ông chủ Trương rất lớn." Khương Tô cười tủm tỉm nhìn Trương Kỳ Phong đang uể oải ngồi trên sô pha, nói.
Trương Kỳ Phong miễn cưỡng cười hùa theo: "Ha ha, sao tiên cô lại rảnh rỗi đến công ty chơi thế này?"
"Em mời tiên cô đến xem phong thuỷ." Bà Trương cười như không cười nói, sau đó hỏi Khương Tô: "Tiên cô à, cô thấy thế nào?"
Khương Tô nói: "Di chuyển hai chậu cây xanh trước cửa thang máy đi đi, để đó ngăn cản tài lộc, còn nữa, đổi luôn bể cá trong văn phòng ông chủ Trương đến hướng Đông Nam. Ngoài ra, cô Dương vừa nãy, tôi thấy tướng mạo cô ta tương khắc với bà Trương, tốt nhất là ông chủ Trường đừng giữ lại công ty, để khỏi ảnh hưởng tới tài vận của ông chủ Trương."
Trương Kỳ Phong xấu hổ ho khụ hai tiếng: "Khụ khụ, được, tôi lập tức làm theo lời tiên cô."
"Cứ vậy đi." Bà Trương xách túi xách Hermes của mình đứng dậy, nói với Khương Tô nói: "Tiên cô, chúng ta đi thôi, đến nhà tôi uống tách trà. Thuận tiện xem thử có phải phong thủy trong nhà không tốt lắm hay không mà thu hút vận đào hoa cho ông Trương thế này."
Khương Tô cười: "Được."
Sắc mặt Trương Kỳ Phong rất hậm hực, đứng dậy theo: "Tôi tiễn hai người xuống lầu."
Thư ký Châu giữ bình tĩnh nhanh đuổi theo.
——
Dưới lầu đã có tài xế đợi sẵn.
Tài xế vội vàng xuống xe mở cửa giúp bà Trương.
Thư ký Châu tiến lên một bước mở cửa giúp Khương Tô.
Khương Tô bước đến, mu bàn tay cứ như vô tình lướt nhẹ qua mu bàn tay đang rũ xuống bên hông của thư ký Châu.
Thư ký Châu hơi ngẩn ra, cứ như có một dòng điện yếu ớt xẹt ngang qua mu bàn tay anh ta.
Anh ta giả vờ bình tĩnh nhìn về phía Khương Tô đã ngồi vào xe.
Khương Tô cười ngọt ngào với anh ta, đôi mắt đào hoa trong veo thuần khiết, không hề lẫn chút tạp chất nào: "Hẹn gặp lại thư ký Châu nhé."
Giống như cái chạm vừa rồi chỉ là ảo giác của anh ta vậy.
Thư ký Châu gật đầu: "Tạm biệt cô Khương, lần sau lại gặp."
Sau đó đóng cửa xe lại.
——
Cho dù là cổ hay bùa, Khương Tô có một trăm cách có thể khiến đàn ông ngoan ngoãn phục tùng cô.
Nhưng mà cô thích nhất chính là quá trình đánh cờ, anh tiến tôi lùi, anh lùi tôi tiến, từng chút vây hãm đối phương, đó mới là thú vui chân chính.
Sống lâu như vậy, nếu không tìm chút chuyện thú vị để làm, vậy thì dòng thời gian dài đằng đẵng này sẽ nhàm chán đến mức nào cơ chứ.
Trên đường đi, Khương Tô đã đồng ý với bà Trương sẽ đến nhà bà ta xem phong thuỷ.
Bà Trương sống ở khu nhà giàu nổi tiếng nhất Thành Bắc, tất cả đều là biệt thự cao cấp có giá trị hàng chục triệu, những người sống trong khu này đều có giá trị con người hàng tỷ bạc.