"Em nói cái gì vậy chứ! Anh đối xử với em thế nào chẳng lẽ bản thân em không rõ sao! Với lại đám phụ nữ ngoài kia có ai bằng một đầu ngón tay của em đâu chứ?" Trương Kỳ Phong nói với giọng điệu chính đáng, cuối cùng còn không quên bôi nhọ Khương Tô một phen: "Theo anh thấy thì lời của vị tiên cô này không thể tin hoàn toàn đâu..."
——
Một tuần sau bà Trương tìm đến nhà.
Sau khi được Khương Tô nhắc nhở, bà Trương về nhà đã sinh lòng nghi ngờ, cuối cùng phát hiện ra trên áo sơ mi của Trương Kỳ Phong dính một sợi tóc đen dài không phải của bà ta, còn phát hiện ra thỏi son môi mà người phụ nữ kia "cố tình" để lại trên xe.
Bà ta mời thám tử tư nhân theo dõi một tuần nhưng vẫn không thu hoạch được gì, chỉ có thể tìm đến Khương Tô.
"Bà muốn thế nào? Là muốn tìm ra chứng cứ để sau này ly hôn với ông chủ Trương hay là cảnh cáo ông ta để ông ta hồi tâm?" Khương Tô hỏi.
Bà Trương hơi sửng sốt, sau đó nói: "Tôi còn chưa nghĩ xong. Bây giờ tôi chỉ muốn xem thử rốt cuộc người phụ nữ này là ai, rồi mới quyết định sau."
Khương Tô hỏi: "Sợi tóc của người phụ nữ kia bà đã vứt chưa?"
Bà Trương cúi đầu lấy một cái túi bóng được đóng kín trong túi xách ra, bên trong có một sợi tóc dài màu đen.
Khi vừa phát hiện ra sợi tóc, bà ta lập tức nghĩ tới Khương Tô ngay, nghĩ rằng có lẽ sợi tóc này sẽ có tác dụng.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì ông Tôn đã chuẩn bị sẵn sàng những gì Khương Tô cần.
Một chậu than.
Một tờ giấy vàng cắt sẵn.
Một bình nhỏ đựng chu sa.
Một cây bút lông.
Ông Tôn sắp xếp cây bút lông cuối cùng lên, cười nhìn bà Trương, nói: "Chi phí hai mươi ngàn, không chấp nhận ghi nợ, không giảm giá, ưu tiên chuyển khoản qua Alipay hoặc WeChat."
Bà Trương ngẩn người một lúc rồi khẽ mỉm cười, rút một tấm thẻ ngân hàng trong túi xách ra, đặt lên bàn: "Trong này có một trăm ngàn. Nếu thông tin tìm được không nhầm lẫn thì tôi sẽ giới thiệu thêm mấy mối làm ăn cho tiên cô, đảm bảo sau này tiên cô tiền vô như nước."
Khương Tô cong môi mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía bà Trương pha theo thưởng thức: "Tôi thích bà rồi đấy."
Bà Trương nhướng mày.
Cuối cùng lúc này Khương Tô cũng đứng dậy cất bước đi đến bàn, ngón tay non mịn cầm lấy cây bút lông, chấm chu sa, bôi bôi vẽ vẽ trên giấy vàng, vẽ ra ba lá bùa mà bà Trương nhìn không hiểu.
Sau đó kẹp ba lá bùa vàng giữa ngón tay.
Đôi môi kiều diễm đỏ mọng như đóa tường vi khẽ mấp máy, dùng tốc độ cực nhanh để niệm chú ngữ gì đó.
Chớp mắt khi chú ngữ vừa dừng lại.
Chỉ thấy tờ giấy vàng kẹp giữ ngón tay trắng nõn thon dài đột nhiên bùng lên, bốc cháy!
Ngọn lửa nhảy múa chiếu rọi làm sáng bừng khuôn mặt trắng nõn như tuyết của Khương Tô.
Đây là lần đầu tiên bà Trương nhìn thấy cảnh tượng này, sợ hãi tới mức lắp ba lắp bắp.
Khương Tô không hề hoang mang, cô ném lá bùa vàng đang bốc cháy vào chậu than, sau đó cũng ném túi đựng tóc đã được gói kín vào.
Chỉ ngửi thấy không khí thoang thoảng một mùi khét.
Khương Tô nhìn chăm chú vào ngọn lửa, cô hơi híp mắt lại, lá bùa vàng và sợi tóc trong chậu than đã lập tức bị đốt cháy rụi.
"Ối! Cẩn thận bỏng!" Bà Trương thấy Khương Tô lại thò tay không vào trong chậu than, lập tức sợ hãi nói.
Khương Tô cười, bàn tay nhỏ trắng nõn thò vào bên trong chậu than, giống như là không cảm thấy nóng vậy, cô đưa tay vuốt phẳng lá bùa vàng đã đốt thành tro tàn dưới đáy chậu.
Bà Trương ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này, không thể thốt nên lời.