Chương 26

Bà Cốt Khương Tô

Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương 08-06-2024 22:32:23

Ông Tôn đi theo ra ngoài, đưa cái rương cho Khương Tô. Khương Tô nhận lấy, tiện tay đặt xuống bên cạnh. Sau đó tài xế lên xe, khởi động xe. Ông Tôn đứng trước cửa nhìn theo chiếc xe nghênh ngang chạy đi, đến khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt mà ông ấy vẫn chưa thôi, cứ như quay trở về vài chục năm trước, khi đó cũng như vậy, ông ấy đứng trước cửa nhìn cô được từng chiếc, từng chiếc xe đón đi, và lần cuối cùng ấy, cô được đón đi nhưng mãi không quay về nữa. Khương Tô đến nhà họ Trịnh. Không biết bà Trịnh làm cách nào để lừa ông xã của bà ta đi mất. Rồi ôm tâm lý vừa tò mò vừa lo lắng pha chút sợ hãi nhìn Khương Tô xách một cái rương đến: "Đây là đồ vật một lát nữa tiên cô sẽ làm phép sao?" Khương Tô gật đầu, sau đó đảo mắt nhìn lướt qua nam sinh đứng bên cạnh Trịnh Dung Dung, đôi mắt cô hơi sáng lên, là một cậu thanh niên tuấn tú, da thịt non mịn, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, cậu ta dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô, có điều là hơi non nớt quá. Trương Tiểu Kiều thấy Khương Tô nhìn về phía mình, không biết tại sao khi bị cặp mắt cô nhìn chằm chằm, khuôn mặt cậu ta bỗng tê rần, ánh mắt mơ hồ, trái tim mất khống chế đập thình thịch. Nhưng Khương Tô vẫn không quên nguyên nhân cô đến đây đêm nay, cô chỉ liếc mắt nhìn cậu nam sinh kia một cái, rồi quay đầu bắt đầu bàn bạc với bà Trịnh: "Bà muốn phong ấn cái thứ kia, hay là diệt trừ hoàn toàn?" "Đương nhiên là diệt trừ hoàn toàn rồi?" Bà Trịnh không hề do dự mà nói. Vừa nghe thấy hai chữ phong ấn là biết không đáng tin rồi, không thấy TV hay nói sao, đám yêu quái gì gì đó mà bị phong ấn thì sớm muộn gì cũng có ngày thoát ra được. Khương Tô nói: "Hai trăm nghìn, không giảm giá." "Hai trăm nghìn?!" Bà Trịnh bị con số này dọa sợ hãi: "Nhân dân tệ sao?" "Hai trăm nghìn quan trọng hay là tính mạng con gái bà quan trọng?" Khương Tô nói: "Âm khí trên người con gái bà rất nặng, rất dễ bị mấy thứ này bám lên. Lấy của bà hai trăm nghìn, sau đó tôi sẽ tặng cho bà một lá bùa miễn phí, để con gái bà đeo trên người, sau này sẽ không cần lo lắng bị mấy thứ này bám theo nữa." Bà Trịnh vẫn còn do dự. Tuy rằng nói tình trạng tài chính trong nhà không tệ nhưng Khương Tô vừa mở miệng đã đòi ngay hai trăm nghìn, thật sự đã vượt quá ngân sách dự toán của bà ta. Thấy bà ta đang do dự. Sắc mặt Khương Tô lập tức sa sầm: "Vậy bà cứ chờ nhặt xác con gái bà đi." Trương Tiểu Kiều ngạc nhiên nhìn Khương Tô, dường như cậu ta không dám tin cô có thể nói ra lời nói độc ác như vậy. Trịnh Dung Dung nghe thấy câu nói kia thì tức giận nói: "Cho dù thật sự có mấy thứ như cô nói thì chúng tôi cũng có thể tìm người khác tới bắt, không nhất thiết phải nhờ cô!" "Cô có thể thử xem mình có sống được đến lúc ấy hay không." Khương Tô lạnh lùng nhìn cô ta: "Hẳn là đêm qua cô đã nhìn thấy cái bóng của thứ kia rồi nhỉ?" Sắc mặt Trịnh Dung Dung lập tức trở nên sợ hãi. Đúng là đêm qua cô ta đã nhìn thấy trên người mình có một cái bóng dáng mơ hồ đè lên, nhưng cô ta luôn nghĩ rằng khi đó cô ta nằm mơ. "Nếu như không đồng ý với cái giá này. Vậy thì quên đi, mấy người tự mời thầy cao tay khác đi." Hiển nhiên bà Trịnh đã bị câu nói vừa rồi của Khương Tô dọa sợ hãi, thấy Khương Tô sắp đi mất, bà ta nôn nóng vội vàng đưa tay kéo cô lại: "Tiên cô à cô đừng nóng giận. Dung Dung còn nhỏ không hiểu chuyện. Chỉ cần cô thật sự có thể giải quyết được chuyện rắc rối này, hai trăm nghìn tuyệt đối không thành vấn đề!"