Khuôn mặt Trương Tiểu Kiều lập tức đỏ ửng, xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn nữa.
Khương Tô không cởi sạch đồ, trên người vẫn mặc một cái áo trong, bị gió lạnh thổi qua run lên bần bật, cô thầm hối hận vì mình đưa ra cái giá quá thấp, sau đó cô cầm lấy một tờ giấy vàng trong rương, bước đến miệng giếng, rồi nhảy thẳng xuống...
Chỉ nghe thấy một tiếng "Bùm!"
Và tiếng hét lên đầy sợ hãi của Trịnh Dung Dung.
Trương Tiểu Kiều hoảng sợ, lập tức ngẩng đầu lên nhìn quanh, trong sân không còn bóng dáng của Khương Tô nữa.
Trương Tiểu Kiều đột nhiên đứng phắt dậy, tay vịn song sắt nhìn xuống phía dưới, nhưng chỉ thấy quần áo của Khương Tô ném bên cạnh miệng giếng, nhưng không thấy ai cả.
Sắc mặt Trịnh Dung Dung trắng bệch: "Cô... Cô ta nhảy xuống dưới rồi!"
Trương Tiểu Kiều nhìn miếng giếng trong sân, nhớ lại tiếng nước vừa rồi, hai chân bỗng mềm nhũn.
Hai người hốt hoảng chạy xuống lầu, bà Trịnh nhìn thấy bọn họ sợ hãi như vậy thì hỏi: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Trịnh Dung Dung kích động nói: "Mẹ, cô gái kia, cô ta nhảy xuống rồi!"
"Nhảy xuống hả?" Bà Trịnh ngơ ngác mất một lúc: "Nhảy xuống đâu?"
Trịnh Dung Dung nôn nóng nói: "Giếng! Cô ta nhảy xuống giếng!"
Bà Trịnh ngây như phỗng: "Hả?!"
Trương Tiểu Kiều đã vọt ra sân sau, chạy đến bên cạnh giếng nước, cậu ta cẩn thận thò đầu xuống giếng nhìn thử, nhưng phía bên dưới là một màu đen đặc, cho dù có nhìn thì cũng chẳng thấy gì, cậu ta run rẩy đưa tay mò điện thoại di động bật đèn pin lên, chiếu xuống phía dưới, nhưng mà cũng chỉ thấy được tầm một mét dưới nước mà thôi, càng xuống sâu càng không thấy gì, cậu ta do dự một chút, nhưng rồi không dám nhảy xuống giếng cứu người, chỉ có thể nhanh gọi 110.
Lúc này bà Trịnh cũng đã chạy đến đây, nhìn thấy đồng quần áo của Khương Tô nằm trên mặt đất, lập tức sợ tới mức mặt cắt không còn một giọt máu: "Chuyện này, rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Trương Tiểu Kiều đang thuật lại tình huống với cảnh sát.
Bà Trịnh cũng không dám đi đến cạnh giếng nước, chỉ có thể lo lắng suông.
Mặt mày Trịnh Dung Dung tái mét, nói: "Có khi nào cô, cô ta bị quỷ bám lên người không?"
——
Còn ở dưới nước lúc này.
Khương Tô vẫn tiếp tục chìm xuống.
Cái giếng này vừa rộng, vừa sâu hơn trong tưởng tượng của cô.
Miệng giếng hẹp nhưng đáy giếng lại vô cùng rộng, nước đầu xuân lạnh thấu xương, huống chi trong nước còn có âm khí, nếu như là người bình thường e rằng vừa xuống nước đã không chịu nổi, nhưng Khương Tô lại giống như một con cá, nhẹ nhàng đong đưa hai chân, lặn sâu xuống dưới, cô cứ như không cần thở, biểu cảm trên mặt không hề có vẻ gì là khó chịu cả.
Đáy giếng một màu đen đặc, Khương Tô rút hai tờ giấy vàng cầm trong tay ra, sau đó dưới nước bắt đầu sáng lên, giấy vàng cháy bùng lên dưới mặt nước.
Trong nước có lửa.
Cảnh tượng này trông vô cùng quái quỷ và đáng sợ.
Trương Tiểu Kiều đang đứng sát miệng giếng, cẩn thận ló đầu nhìn xuống dưới giếng bỗng nhiên nhìn thấy đáy giếng loáng thoáng có ánh lửa, cậu ta còn nghĩ mình nhìn nhầm, đưa tay xoa mắt, sau đó tập trung nhìn lại, nhưng vẫn không nhìn ra.
Chân của Khương Tô đã chạm được đáy giếng.
Mái tóc dài đen nhánh của cô chậm rãi lắc lư theo dòng nước, bàn tay trắng trẻo như ngọc của cô xuống nước tựa như đang phát sát, cô giơ ngọn lửa trong tay lên quay một vòng dưới nước, nơi ánh lửa chiếu sáng chỉ có hạn, cũng không thể chiếu sáng toàn bộ đáy giếng được, không biết nó ẩn nấp ở nơi nào, hiển nhiên nó cũng biết Khương Tô lợi hại cho nên không dám tùy tiện hiện thân, nhưng có một điều nếu nó đã ẩn nấp dưới nước thì thi thể của nó chắc chắn nằm dưới giếng nước này, chỉ cần tìm thấy thi thể của nó thì tất cả đều dễ giải quyết, Khương Tô không hề hoang mang mà tiếp tục tìm dưới đáy giếng.