Chương 7. Ta biết một chút môi ngữ

Nông Môn Trưởng Tẩu Có Không Gian

Lí Ngư Hoàn 25-10-2024 10:38:31

*môi ngữ: đọc khẩu hình miệng Nhạc Linh Chi vỗ nhẹ cánh tay Cố Tranh, khoa chân múa tay: "A... A a!" (Đừng lo lắng, ta có thể cứu hắn) Nói xong nàng liền sờ tay vào ngực áo, lấy ra hai viên đá tròn tròn dẹt dẹt màu xám. (Đây là hai cục đá nhặt được trong ổ rắn hổ mang chúa, chỉ cần đặt lên miệng vết thương là có thể hút hết độc ra ngoài. ) Cố Tranh xem hiểu lời nàng nói, cực kì chấn động: "Ngươi nói thật sao?" Nhạc Linh Chi trực tiếp dùng hành động trả lời hắn, nàng đặt một cục đá lên miệng vết thương của Cố Minh, cục đá vốn màu xám trắng dần dần biến đen, cái chân sưng phù của Cố Minh cũng chậm rãi xẹp xuống. Cố Tranh cùng A Hùng chăm chú nhìn. Trong lúc chờ hút độc, Nhạc Linh Chi quay sang Cố Tranh bên cạnh khoa chân múa tay: "A... A a" "Cục đá này lấy từ trong ổ rắn ra? Chúng có thể hút hết độc? Nhị đệ ta sẽ không chết?" Nhạc Linh Chi gật gật đầu. Lúc này, Tứ đường thúc cùng Tam đường thúc vừa đuổi tới, đối với việc bọn họ không thể đuổi kịp nha đầu Linh Chi này vẫn chưa phục hồi lại tinh thần. Lúc trước sao bọn họ không biết nha đầu này lại linh hoạt như khỉ vậy. Nhìn thấy cục đá đang hút độc ở chân Cố Minh, bọn họ lại càng ngạc nhiên hơn, lúc này A Hùng đến nói cho bọn họ công dụng của nó, Tứ đường thúc không tin hỏi lại: "Đây là Xà hàm thạch trong truyền thuyết sao?" Theo truyền thuyết, Xà hàm thạch là viên đá mà xà độc thường xuyên ngậm trong miệng, quanh năm suốt tháng bị rót vào độc vào, ngược lại thành thần vật giải độc. Nhạc Linh Chi gật gật đầu, Tứ đường thúc là người từng trải, nghe qua truyền thuyết cũng nhiều. Nàng lại tiếp tục khoa tay múa chân với Cố Tranh một phen: "A... A a" "Hai cục đá này phải thay phiên hút độc, lúc nào hoàn toàn biến thành màu đen phải đặt vào trong nước cho độc thải ra, người bệnh không nên di chuyển, nên ngươi muốn chúng ta xuống khe núi mang nước lên?" Cố Tranh nói ra ý tứ của Nhạc Linh Chi. Nhạc Linh Chi liên tục gật đầu, xem ra thiếu niên này cũng thật thông minh, chẳng lẽ hắn có thuật đọc tâm sao. Tứ đường thúc khó hiểu hỏi: "Sao ngươi lại hiểu được Linh Chi khoa chân múa tay là có ý tứ gì vậy?" Cố Tranh giải thích: "Ta biết một chút môi ngữ." Thì ra là thế, Nhạc Linh Chi thở phào, nàng còn đang sợ hắn có thuật đọc tâm, nếu như vậy thật nàng nhất định phải tránh xa hắn. ' Ha ha, về sau hắn sẽ là phiên dịch viên của nàng luôn. Nhìn thấy Cố Tranh xoay người muốn xuống núi lấy nước, Tứ đường thúc giữ chặt tay hắn: "Ngươi với Linh Chi nha đầu ở lại thủ chỗ này, chuyện lấy nước cứ giao cho chúng ta." A Hùng cùng Tam đường thúc cũng tỏ vẻ Cố Tranh không cần đi. Kì thật, Cố Tranh cũng không yên lòng đệ đệ, hắn còn đang hôn mê bất tỉnh. "Vậy làm phiền mọi người, dưới khe núi có lá khoai sọ rừng, nhặt một ít là có thể dùng để đựng nước." "Đã biết." Ba người đồng loạt xuống khe núi, dưới đó còn có cây trúc, chém cây trúc làm ống thì có thể đựng nước được. Nhìn Cố Tranh đào một cái hố nhỏ có thể để vừa một cái lá khoai to, Nhạc Linh Chỉ nhịn không được giơ ngón tay cái, môi thì thầm. (Thiếu niên, ngươi thật thông minh) Ngay cả nàng cũng không nghĩ tới dùng lá khoai sọ đựng nước. Bên này, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Cố Tranh lóe lên một chút, tiểu cô nương lại xưng hô hắn là thiếu niên, thật là kì quái. Hắn cúi đầu nhìn miệng vết thương của Nhị đệ, cục đã đã hoàn toàn biến thành màu đen, chân cũng không còn sưng to như lúc nãy nữa. Nhạc Linh Chi cầm cục đá đen đi, đổi một cục khác vào. Lúc này, Cố Minh vốn đang hôn mê lại chầm chậm mở mắt, nhìn thấy Cố Tranh mà tưởng như đang nằm mơ, thì thào nói: "Đại ca, có phải đệ đã chết rồi không?"