Dân trong thôn đều rất tò mò, chịu đựng mùi hôi thối trong nhà vệ sinh, từng người từng người bóp mũi đi vào xem, sau khi đi ra liền vây quanh Lâm thẩm và Nhạc Linh Chi.
Không cần Nhạc Linh Chi nói, Lâm thẩm tự động làm người phát ngôn, hữu vấn tất đáp.
"Linh Chi nha đầu nói, phàm là trẻ nhỏ mặt bủng da chì, bụng dưới tròn trịa, rốn lồi ra, trong bụng đều có thể có giun, nhưng mà, cụ thể có hay không, Linh Chi nha đầu xem qua mới biết."
"Trong bụng có giun, những thứ ăn vào đều để chúng ăn hết, đứa nhỏ lớn lên không cao lớn không to, nếu giun làm ầm ĩ, còn có thể đau bụng lăn lộn trên giường."
"Ngươi hỏi bệnh giun này làm sao mà mắc phải? Nào, tất cả đều vì trẻ con không coi trọng vệ sinh, đại tiện tùy tiện, khắp nơi đều là trứng giun, nha đầu Linh Chi nói chúng không dễ chết, bọn trẻ con đào rễ mãn thiên tinh trên mặt đất, không rửa sạch liền ăn, dễ ăn phải trứng giun nhất."
"Linh Chi nha đầu nói, không phải rễ mãn thiên tinh không thể ăn, mà là phải rửa sạch, tốt nhất dùng nước muối nhạt rửa sạch."
Dân trong thôn lần lượt bỗng nhiên tỉnh ngộ, mỗi người bắt con mình giảng đạo một phen.
Lúc này, Cố Vũ cũng nhịn không được chạy vào nhà vệ sinh, Cố Minh theo sau cậu.
Mấy nam nhân cũng đi vào theo xem náo nhiệt.
Tận mắt chứng kiến Cố Vũ kéo ra nhiều giun sống như vậy, các nam nhân không bình tĩnh, sau khi đi ra liền bắt đầu hỏi Nhạc Linh Chi, phải dùng thảo dược gì mới có thể đẩy giun ra, bọn họ tự đào về.
Nhạc Linh Chi kéo Cố Tranh ra.
Bây giờ ngay lúc này, bắt buộc phải có thông dịch viên mới được.
Cố Tranh dĩ nhiên không giữ lại chút nào mà thuật lại lời của Nhạc Linh Chi.
"Vừa rồi Linh Chi nói, phối phương xổ giun này của nàng, tuy rằng hầu như không làm hại cơ thể con người, nhưng, là thuốc ba phần độc, lượng ít thì không xổ giun được, lượng nhiều sẽ có tác dụng phụ, hơn nữa, liều lượng thuốc xổ giun, mỗi người mỗi khác, tuổi tác lớn nhỏ nghiêm trọng hay không, liều lượng đều không giống nhau."
"Cho nên, muốn dùng thảo dược gì, phải phối hợp thế nào, phải nấu bao lâu, nàng không cách nào nói cho mọi người biết từng thứ một, mong mọi người cũng không nên tự mình phối thử, nếu có nhu cầu xổ giun, có thể dẫn đến cho Linh Chi xem, thuốc thang do nàng tự mình nấu, cho một ít thù lao là được."
Giải thích rõ ràng như vậy, dân trong thôn phần nhiều cũng hiểu đạo lý, lúc này đồng ý với cách nói của Nhạc Linh Chi, hỏi thăm một lần xổ giun lấy bao nhiêu tiền?
Nhạc Linh Chi suy nghĩ một chút, lần đầu tiên kinh doanh, quyết định đại hạ giá.
Khi dân làng biết được, một lần xổ giun chỉ cần bốn mươi văn tiền, tương đương với bốn cân gạo, ai ai cũng đều rất cao hứng, cái này quá rẻ rồi.
Lập tức liền có gia trưởng kéo con nhỏ cho Nhạc Linh Chi xem, Nhạc Linh Chi cầm giấy bút, làm dấu hiệu đơn giản từng cái một, nàng làm dấu hiệu, người khác nhìn không hiểu, bản thân nàng vừa nhìn đã hiểu, ai dùng bao nhiêu tuyệt đối sẽ không sai.
Dân làng lại kinh ngạc: "Một tiểu cô nương không biết nói, mà biết viết?"
Nhạc Linh Chi cười chỉ chỉ Cố Tranh, ý là hắn dạy.
Sau đó, nàng tuyên bố những điều cần lưu ý.
(Đã đăng ký, nhớ sáng mai khi bụng đói đến uống thuốc, nhất định phải bụng đói, uống liên tục hai buổi sáng, sau khi uống thuốc, kiêng tanh sống, kiêng thịt kiêng dầu kiêng cay kiêng chua, kiêng tất cả thức ăn kích thích, nhớ kỹ!)
Lúc này, Lâm Thiếu Nam lại mang theo lễ vật tới.
Nhìn thấy tình cảnh này, ông ta cau mày, chả trách nàng không chịu cùng ông đi kinh thành, thì ra nàng ở chỗ này có thể làm chuyện có ý nghĩa, thì ra nàng học y thuật của gia gia nàng.
Nhìn thấy thần thái phấn chấn trong mắt Nhạc Linh Chi, thấy dân làng tín nhiệm nàng, Lâm Thiếu Nam biết, ông ta lại uổng công một chuyến rồi.