Nhạc Linh Chi bắt đầu chú ý đến cảnh tượng chung quanh.
Nàng sở dĩ muốn nói đào dược liệu, là bởi vì có mục đích khác.
Nàng ngay từ đầu cũng không quá muốn đến ở nhà Cố Tranh, nàng một nữ nhân thành thục, không có khả năng tiếp xúc mấy giờ liền cột cả cuộc đời của mình vào trên người thiếu niên.
Nhưng bây giờ nghĩ thông suốt, trước mắt ở tại nhà Cố Tranh cũng không sao, chuyện sau này về sau mới quyết định.
Nếu như người hại nàng cùng hại Cố Minh chính là một nhóm người, nàng vừa vặn giải quyết chung luôn.
Nhưng mà trong nhà Cố Tranh nghèo quá, nàng muốn đi trong nhà hắn ở, đầu tiên là phải giải quyết vấn đề no ấm.
Nhạc Linh Chi trái xem phải xem, rốt cục có một gốc cây khô bị nàng phát hiện, trên thân cây có một vết linh chi bị người hái qua.
Nàng đi qua, làm vết tích hái lớn hơn một chút, sau đó từ trong không gian dược điền lấy ra hai đóa linh di đỏ hoang dại khoảng 50 năm, giả vờ như mới từ trên cây khô hái xuống.
Cố Tranh rất nhanh lại đào hai gốc "Đảo điếu hoàng", quay đầu nhìn, trong tầm mắt không có phát hiện Nhạc Linh Chi, có chút sốt ruột hô: "Linh Chi, Linh Chi!"
Nhạc Linh Chi đứng thẳng người lên, giơ hai đóa linh chi đỏ hoang dại quơ quơ: "A... A a!"
(Ngươi nhìn, vận khí ta tốt bao nhiêu! Ta vừa hái được hai đóa linh chi đỏ lâu năm này! )
Hai đóa linh chi này có số tuổi tương đối nhỏ trong dược điền, nàng nghĩ đến nơi này không phải rừng sâu núi thẳm, nếu như lấy ra linh chi một trăm năm trở lên không khỏi để người hoài nghi, 5 năm lại không đáng tiền, cho nên vẫn là chọn khoảng 50 năm.
Hai đóa linh chi đỏ hoang dại này hẳn là giá trị không ít bạc.
Cố Tranh nghe tiếng mà đến, nhìn thấy linh chi đỏ hoang dại, rõ ràng rất kinh hỉ, nhưng Nhạc Linh Chi rất nhanh phát hiện trong mắt của hắn có nghi hoặc.
Hắn thậm chí xem xét vết tích ngắt hái trên cây khô, mới hỏi nàng: "Ngươi làm sao phát hiện?"
Nhạc Linh Chi "A... A a" khoa tay lấy nói cho hắn.
(Ta nhìn thấy có gốc cây khô ở đây, vốn định thử thời vận xem nó có mọc linh chi hay không, kết quả sau khi gỡ cành cây khô ra liền nhìn thấy hai cái linh chi đỏ này. )
Chỉ ra là sau khi nàng gỡ lá cây cành khô ra mới phát hiện.
Cố Tranh ngoài mặt rất cao hứng, trong lòng lại cảm thấy có chút cổ quái.
Nơi này thường xuyên có người đến, làm sao chỉ có nàng mới có thể phát hiện linh chi đỏ lâu năm?
Hắn nhớ kỹ cha hắn đã từng từ trong rừng sâu núi thẳm, ngắt được loại linh chi này, một đóa đã bán được mười mấy lượng bạc.
Thật chẳng lẽ ứng với câu nói kia, đại nạn không chết tất có phúc về sau?
Sau khi nàng trải qua kiếp nạn này, thành búp bê may mắn.
Nhạc Linh Chi nhìn Cố Tranh đem linh chi đỏ đặt ở bên trong sọt, thả một ít lá cây để che lấp, không đến mức bị người liếc nhìn, phía trên lại thả dược liệu vừa đào được.
Trong nội tâm nàng thầm nghĩ, đây là một thiếu niên thông minh nhạy cảm, vừa tỉ mỉ ổn trọng, cái này có chút không hợp với tuổi của hắn, có lẽ hắn đã trải qua cái gì đó.
Về sau ở trước mặt hắn, nàng phải tận lực cẩn thận, mới sẽ không lộ tẩy.
Trở lại bên cạnh Cố Minh, Cố Tranh không có nhắc đến chuyện linh chi đỏ, Nhạc Linh Chi cũng không đề cập tới, nàng biết Cố Tranh có tính toán của mình.
Tiền tài không để ra ngoài, đấy là đúng.
Lại đổi cục đá mấy vòng, chân Cố Minh trên cơ bản không sưng, người cũng thấy không gì khác thường.
Nhạc Linh Chi thu hồi Xà thạch tử, nói cho mọi người.
(hắn không có việc gì đâu, có thể trở về nhà! )
Cố Minh thử đi vài bước, cao hứng nói: "Ta có thể tự mình đi đường về nhàn rồi!"
Đi được nửa đường, bước chân của Nhạc Linh Chi chậm lại.
A Hùng cõng hai cái sọt lên người, nháy mắt với Cố Tranh.
Tiểu cô nương bị thương ở trán, lại bận bịu lâu như thế, khẳng định đã mệt, muốn hắn cõng nàng về nhà.
Cố Tranh ngay từ đầu đã có ý này, bất đắc dĩ bị Nhạc Linh Chi cự tuyệt.
Lần này hắn rất cố chấp ngồi xổm ở trước mặt Nhạc Linh Chi.
Nhạc Linh Chi không lay chuyển được hắn, lại thật sự có chút mệt mỏi, liền nằm sấp bên trên lưng hắn.