Những lời nương của Tiểu Phượng mắng Nhạc Linh Chi, một truyền mười mười truyền trăm, trải qua một buổi sáng truyền bá, càng truyền nội dung càng phong phú, Nhạc Linh Chi từ quỷ xui xẻo biến thành ngôi sao chổi, nói nàng đã khắc chết thân gia gia của mình.
Ba năm trước, sau khi Cố Tranh đính hôn cùng nàng, nhà Cố Tranh liền gặp xui xẻo, đầu tiên là cha bệnh chết, tam đệ bị người đánh gãy chân, sau là nương thân tái giá, ngày hôm qua Cố Minh lại bị rắn cắn.
Còn chính chủ Cố Tranh càng liên tục đen đủi, uổng có đầy bụng tài hoa, lại liên tục ba năm khi đi khảo tú tài, đều có việc trì hoãn, đến nay vẫn là một cái đồng sinh.
Năm thứ nhất hắn mười ba tuổi, đến huyện thành dự thi khảo tú tài, lại bởi vì trên người nổi lên nốt ban đỏ, sợ lây bệnh cho các học sinh khác, không cho hắn vào bên trong.
Năm thứ hai dự thi, cha Cố Tranh bệnh nặng hấp hối sắp chết, Cố Tranh ở lại trong nhà canh chừng cha, lại trì hoãn một năm.
Năm thứ ba dự thi, nương của Cố Tranh muốn tái giá, hắn từ bỏ cơ hội dự thi, ở trong nhà đau khổ cầu mẫu thân đừng vứt bỏ bọn họ.
Cố Oánh thuật lại lời đồn trong thôn một lần, Cố Minh nói: "Những lời đó đều là nói bậy!"
Cố Oánh nhanh chóng tỏ thái độ: "Linh Chi tỷ, nhị ca nói rất đúng, tỷ coi như là bọn họ đánh rắm! Thật ra tỷ là phúc tinh của nhà chúng ta, tỷ cứu mạng nhị ca, còn phát hiện linh chi đỏ."
Cố Vũ cũng giải thích: "Linh Chi tỷ, chúng ta không vui không phải tin những lời đó, mà là lo lắng tỷ nghe được sẽ thương tâm khổ sở."
Nhạc Linh Chi kinh ngạc nhìn về phía Cố Tranh.
"A... A a?"
(Những việc này có đúng là xảy ra sau khi đính hôn cùng ta không?)
Lời nói ngôi sao chổi là nàng không tin, bởi vì nàng rõ ràng Cố Minh là bị người khác làm hại, có phải chân Cố Linh là có người thiết kế hay không thì nàng tạm thời còn không biết.
"Nàng đừng nghĩ lung tung, những cái đó đều không liên quan đến nàng."
Trong mắt Cố Tranh dần dần chứa đầy lửa giận: "Những lời này, là Lâm thị bịa ra sao? Ta đi tìm bà ta!"
Cố Minh ngăn đón hắn: "Huynh đừng đi, ta đã qua nhà bà ta giáp mặt chất vấn bà ta, bà ta thề thốt phủ nhận, chỉ thừa nhận bà ta mắng Linh Chi là quỷ xui xẻo."
"Ta lại đi hỏi A Hùng, A Hùng nói là do người đi chợ trên trở về truyền lại, ngọn nguồn ở trấn trên, cũng không biết là ai ăn no rửng mỡ."
Nhạc Linh Chi và Cố Minh liếc nhau, biểu hiện của những người đó trên xe bò, đủ để chứng minh những lời này đến từ trấn trên.
Nương của Tiểu Phượng Lâm thị cũng không lên trấn trên, trừ phi bà ta đã bố trí xong những lời này từ sớm, nói cho một người khác nghe, lại từ người đó rải đi ra ngoài.
Mục đích bà ta làm như vậy, là muốn Cố Tranh hưu nàng, làm cho khuê nữ bà ta được như ước nguyện?
Giả thiết này hình như có chút gượng ép, bởi vì tình huống nhà Cố Tranh hiện giờ cũng rất gay go.
Nhìn thần sắc của Vương Đại Sơn, nhà Vương Tiểu Phượng là phản đối nàng ta thích Cố Tranh.
Nhạc Linh Chi rửa mặt sạch sẽ, sau đó vào phòng.
Cố Tranh đi theo vào đứng ở cửa khuyên nàng.
"Nàng cũng từng nói qua, chúng ta cũng không làm sai, không cần vì người khác sai mà làm mình không vui."
Nhạc Linh Chi cười.
(Ta cũng không phải không vui. )
Cố Tranh lại giải thích: "Giữa ta và Vương Tiểu Phượng thật ra không có chút liên quan nào, thậm chí cũng chưa nói qua mấy câu, tất cả đều là nàng ta... Một bên tình nguyện."
Nhạc Linh Chi bình tĩnh nhìn hắn, thân hình đĩnh bạt của hắn lộ ra vẻ đơn bạc của người thiếu niên, nhưng vai rộng eo thon, cổ thon dài, tạo hình nam thần tiêu chuẩn.
Hắn mới mười sáu tuổi, lại nảy nở mấy năm nữa, xoá đi sự thanh lãnh trong mắt, lại thêm chút nụ cười toả nắng, không biết sẽ mê đảo bao nhiêu cô nương.
Lớn lên đẹp như vậy, hiện tại đã bắt đầu chọc đào hoa, thật là muốn mạng.
Nhạc Linh Chi khoa tay múa chân nói với hắn.
(Ta tin lời huynh nói, ta cũng nhìn ra được, nàng ta là một bên tình nguyện. )
Thực rõ ràng, mặt hàng như Vương Tiểu Phượng vậy, không thể lọt vào mắt Cố Tranh.