"A!" Hắc y nhân đồng thời che lại đôi mắt, phát ra tiếng hét đau đớn đồng thời thân mình lui về phía sau.
Cố Tranh vốn đưa lưng về phía Nhạc Linh Chi, thuốc bột không làm hắn bị thương, hắn lại ngửi thấy được mùi bột ớt, khẳng định hiểu được né tránh.
Thấy đối phương trúng chiêu, hắn bay lên một chân đá ngã một hắc y nhân cách hắn gần nhất, thuận tay nhặt lên trường kiếm của hắn ta ném mạnh ra ngoài, rơi vào giữa lưng một hắc y nhân khác muốn chạy trốn.
Hắc y nhân kêu thảm ngã xuống đất, Cố Tranh cũng dùng một chân dẫm ở trên ngực hắc y nhân bị đá ngã.
Động tác tàn nhẫn liên tiếp của hắn, Nhạc Linh Chi xem đến trợn mắt há hốc mồm.
Hắn, thật sự chỉ có mười sáu tuổi?
Thật sự chỉ là một thiếu niên đọc sách?
Nhạc Linh Chi không biết, kiếp trước khi Cố Tranh bị người tru sát, đã từng mở ra sát giới, chết ở dưới tay hắn ít thì cũng có tám chín người.
Cố Tranh biết, hắn không nhẫn tâm, hắc y nhân sẽ nhẫn tâm với bọn họ.
Thù hận kiếp trước khắc sâu vào xương cốt, cũng không phải do hắn mềm lòng.
Chân Cố Tranh dùng sức, thấp giọng quát hỏi: "Nói, các ngươi là người nào, có thể tha cho ngươi một mạng!"
Nhưng mà, hắc y nhân cái gì cũng không nói, đầu ngoẹo đi không còn hơi thở, hắn ta cắn độc hoàn trong miệng tự sát thân vong.
Cố Tranh điều tra trên người hắc y nhân một phen, không phát hiện có tín vật gì, liền ôm Nhạc Linh Chi, chạy như bay đến bên cạnh một hắc y nhân khác trúng kiếm phía sau lưng, phát hiện hắc y nhân cũng cắn độc hoàn tự sát thân vong.
Trên người hắn ta cũng không phát hiện tín vật.
Cố Tranh xoay người ôm chặt Nhạc Linh Chi, lúc này mới nhận ra tim mình đập mạnh vô cùng.
Cũng may Linh Chi không có việc gì.
Cũng may nàng có bột ớt!
Sẽ lựa chọn tự sát thường đều là tử sĩ, kiếp trước khi hắn bị người giết hại, người đối phương phái ra cũng là hắc y tử sĩ, tầm hơn mười người, xa luân chiến cuối cùng mới tiêu diệt hắn.
Những người này, không hề nghi ngờ là hướng về phía hắn tới.
Hiển nhiên một đời này đã khác với kiếp trước, bọn họ muốn hạ độc thủ với nhà hắn trước tiên!
Cố Tranh nghĩ đến an toàn của đệ muội trong nhà, lập tức khom lưng cõng Nhạc Linh Chi lên, dặn dò nàng một câu: "Ôm chặt!", Sau đó thi triển khinh công một khắc không ngừng về thôn Cố gia.
Hai bộ tử thi kia thì hắn không rảnh để ý tới.
Toàn bộ hành trình Nhạc Linh Chi ôm chặt Cố Tranh, tốc độ nhanh như vậy, nàng lo lắng không cẩn thận một cái sẽ bị rơi xuống đất.
Hình ảnh hai hắc y nhân kia vẫn luôn muốn phá tan phòng tuyến của Cố Tranh, thấy nàng lại đột nhiên từ bỏ Cố Tranh, đồng loạt huy kiếm chém về phía nàng, vẫn phát đi phát lại ở trong đầu nàng.
Rất có khả năng không phải bọn họ tới giết Cố Tranh, mà là tới giết nàng!
Bằng không không cách nào giải thích vì sao bọn họ lại đột nhiên đồng loạt từ bỏ Cố Tranh.
Cố Tranh còn không biết có người muốn hại nàng, cho nên căn bản không thể tưởng tượng được, thật ra hắc y nhân là tới giết nàng.
Vào cửa nhà, nhìn thấy các đệ muội hoàn hảo không tổn hao gì, Cố Tranh mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đèn trong phòng khách sáng lên, toàn bộ bốn đệ muội của Cố Tranh ngồi ở phòng khách còn chưa ngủ, thực rõ ràng đang đợi bọn họ.
Nhìn thấy đại ca cõng đại tẩu trở về, Cố Oánh chạy như bay ra đón.
"Đại ca, Linh Chi tỷ, hai người đã trở lại rồi!"
Cố Tranh buông Nhạc Linh Chi xuống.
Nhạc Linh Chi nương ánh đèn nhìn rõ ràng Cố Tranh, trên quần áo không có một chút vết máu nào, hoàn toàn không nhìn ra vừa rồi hắn đã trải qua một hồi quyết đấu giết chóc.
Cố Tranh vẫn không yên tâm hỏi: "Trong nhà có xảy ra chuyện gì không?"
Mọi người đều lắc đầu.
Cố Minh nói: "Không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là trong thôn lại có người mang tiểu hài tử lại đây, tìm Linh Chi để trị bệnh giun đũa."
"Vậy vì sao đã muộn như vậy mấy đứa đều chưa ngủ?"
"Bọn nó lo lắng cha Linh Chi xảy ra chuyện, lại lo lắng nàng sẽ bị bọn họ giữ lại không trở về nữa, cho nên, đứa nào cũng nói phải đợi hai người trở về mới ngủ được."