Không bao lâu sau, Vương Tiểu Phượng liền cảm thấy cổ rất ngứa, nhịn không được dùng tay gãi vài cái, cảm thấy càng ngứa hơn, sau đó liền cảm thấy toàn thân đều ngứa.
Một đại thẩm bên cạnh hảo tâm nhắc nhở nàng ta: "Ngươi làm gì thế? Dù trên người ngứa thì cũng kiên nhẫn một chút đi, một cái cô nương gia, gãi gãi toàn thân không ngừng, ngươi cũng không sợ người khác đàm tiếu về ngươi à."
Trên xe bò không chỉ có nữ nhân, còn có nam nhân.
Vương Tiểu Phượng mang vẻ mặt đau khổ: "Ta cũng không muốn gãi như vậy, nhưng ta thật sự ngứa đến khó chịu..."
Vương Đại Sơn đang khua xe bò quay đầu, lớn tiếng quát mắng Vương Tiểu Phượng: "Ngươi làm gì vậy? Vừa rồi vẫn tốt mà, sao lại đột nhiên ngứa khó chịu!"
Hắn ta cho rằng muội muội hắn ta ngu ngốc, là muốn dùng phương pháp này hấp dẫn Cố Tranh chú ý.
Vương Tiểu Phượng phục hồi tinh thần lại, đúng vậy, sao nàng ta lại đột nhiên ngứa đến khó chịu?
Nàng ta nhìn về phía Nhạc Linh Chi, lớn tiếng chửi bậy lên: "Đều là ngươi đồ người câm làm hại! Khẳng định là bởi vì trên người của ngươi quá bẩn, vừa rồi đè ở trên người ta, ta mới bị ngứa như vậy!"
Nhạc Linh Chi muốn cười, còn không ngu lắm, có thể nghĩ đến nguyên nhân là nàng.
Ánh mắt lạnh lẽo như dao nhỏ của Cố Tranh bắn về phía Vương Tiểu Phượng: "Rõ ràng là trên người mình dơ, còn muốn đổ cho người khác? Ta và Linh Chi vẫn luôn ngồi cùng nhau, sao không thấy ta ngứa?"
Người trên xe bò cười vang lên.
Vương Tiểu Phượng tức muốn hộc máu, lại không thể nghĩ ra nên nói gì để phản bác Cố Tranh.
Vương Đại Sơn tức giận đến ngừng xe bò, mắng: "Nếu ngươi ngứa đến khó chịu, liền không cần đi lên chợ nữa, nhanh đi xuống đi, về nhà! Tắm rửa!"
Ngứa thành như vậy, Vương Tiểu Phượng thật đúng là không dám đi trấn trên, nàng ta mang vẻ mặt đưa đám xuống xe bò.
*
Từ trong thôn đến trấn trên, thật ra cũng không phải rất xa, không đến nửa canh giờ là đến.
Các thôn dân tản ra từng người đi làm chuyện của mình.
Vừa vặn là ngày họp chợ ở trấn trên, trấn trên họp chợ rộn ràng nhốn nháo, dòng người chen chúc xô đẩy, các loại âm thanh rao hàng, tiếng thét to hết đợt này đến đợt khác.
Cố Tranh kéo tay Nhạc Linh Chi: "Đừng buông tay, trấn trên đông người, dễ đi lạc, chúng ta đi đến Hoà Xuân Đường bán linh chi trước."
Nhạc Linh Chi gật gật đầu.
Hoà Xuân Đường là hiệu thuốc lớn nhất trên trấn Song Thạch, thu mua dược liệu, bán dược liệu, khám bệnh cho người ta, ba trong một.
Bởi vì thường xuyên mua thuốc trị chân cho Cố Linh, Cố Tranh đều quen thuộc với đại phu tiểu nhị của hiệu thuốc.
Một người tiểu nhị nhìn thấy Cố Tranh, cho rằng hắn lại tới mua thuốc, nhiệt tình lại đây tiếp đón hắn: "Cố lão đệ, có phải ngươi muốn mua thuốc hay không?"
Cố Tranh nói: "Bán dược liệu trước, lại mua thuốc sau."
Tiểu nhị liền dẫn bọn họ đến hậu đường.
Lưu quản sự chuyên môn phụ trách thu mua dược liệu là một nam tử trung niên, ông ấy nhìn thấy hai đóa linh chi đỏ có niên đại vượt qua 50 năm, bột bào tử ở mặt ngoài hoàn hảo không tổn hao gì, vô cùng kinh hỉ: "Sau này các ngươi còn hái được linh chi như vậy, nhớ rõ bán cho Hoà Xuân Đường chúng ta, giá cả của Hoà Xuân Đường không lừa già dối trẻ."
Tiếp theo ông ấy đưa ra cái giá hợp lý: "Cho các ngươi sáu mươi lượng bạc."
Lưu quản sự biết một ít tình huống nhà Cố Tranh, trước đó Cố Tranh mua thuốc cho Cố Linh, một bao cần một lượng bạc, ông ấy biết Cố Tranh không dễ dàng.
"Cảm ơn Lưu quản sự." Cố Tranh cũng không mặc cả.
"Phiền đưa một tờ ngân phiếu hai mươi lượng và một tờ mười lượng, còn lại thì đưa hiện bạc."
Trong chốc nữa phải mua thuốc, còn phải mua gạo mua thịt, càng quan trọng hơn là, còn phải xem bệnh cho Nhạc Linh Chi.
Thời cổ một cân là mười sáu lượng, hai mươi lượng hiện bạc, hơn một cân một chút, túi tiền nặng trĩu, Cố Tranh bỏ nó trong bao quần áo.
Trở lại đại đường hiệu thuốc, Cố Tranh lấy bút than ra còn có một tờ giấy.
Nhạc Linh Chi tìm được dược liệu cần, liền chỉ cho Cố Tranh xem trước, sau đó lại không tiếng động đọc lại một lần số lượng cần dùng rồi dùng tay ra dấu.