Chương 50: Có Nước Linh Tuyền Uống Còn Chưa Biết Đủ Ư?

Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Triều Văn Đạo 11-08-2024 16:20:37

Bởi vì Lục Huyền còn phải bận bịu chuẩn bị bữa tối, nên chỉ nói chuyện với hai người Từ Uyển vài câu rồi tiến vào phòng bếp. Ven bờ linh tuyền, Trương Tu Viễn thò đầu chăm chú nhìn mấy con Hồng Tu Lý đang thong thả bơi lội dưới nước, thỉnh thoảng còn vươn cánh tay nhỏ bé xuống, có chút do do dự dự muốn bắt lấy hai sợi râu dài mảnh khảnh màu hồng kia, nhưng đến cuối cùng vẫn không đủ can đảm nên vội vàng rụt lại. "Đây là Hồng Tu Lý, nó không hung dữ, bộ râu hồng rất đẹp đúng không?" Chẳng biết từ lúc nào Hà quản sự đã đi tới bên cạnh cậu nhóc, còn tốt bụng giới thiệu nguồn gốc của Hồng Tu Lý cho nó nghe. "Đẹp quá luôn, không ngờ Tiểu Lục thúc có thể nuôi ba con linh ngư đẹp như vậy, thật là lợi hại!" Đây là lời ca ngợi xuất phát từ đáy lòng tiểu hài tử. Từ Uyển đang đứng phía sau cũng âm thầm gật đầu. Nhưng không giống như nhi tử chỉ để ý mấy con Hồng Tu Lý bên kia có đẹp mắt không, nàng nhìn những thứ trước mặt, suy nghĩ càng sâu xa hơn. Linh điền có diện tích lớn như vậy, bên trong còn có một khu linh tuyền, khó mà tưởng tượng được, rốt cuộc là Lục Huyền phải bỏ ra bao nhiêu linh thạch mới có thể thuê đi. Nàng không tiếp xúc với Lục Huyền quá nhiều, ấn tượng về hắn đều xuất phát từ những lời trượng phu Trương Hồng thỉnh thoảng nhắc tới. Từ trong miệng Trương Hồng, nàng biết được, Lục Huyền này tư chất bình thường, tính cách trầm lặng, không giỏi đối nhân xử thế, nhưng tâm địa rất tốt, tu luyện khắc khổ, luôn cần cù nỗ lực bồi dưỡng linh thực. Tóm lại, hắn là một vị Linh thực sư phổ thông có tính tình rất tốt. Mà hiện giờ, đầu tiên hắn giúp nhà bọn họ giải quyết vấn đề sâu bệnh, sau đó lại dẫn Trương Tu Viễn đi kiếm linh thạch, còn có trận tranh đầu không rõ tình huống của đêm đó nữa, lại cộng thêm tài lực thuê khu đình viện này... hết thảy mọi chuyện trong khoảng thời gian này đều làm tâm trí nàng trở nên mơ hồ, có chút nhìn không thấu hắn. "Khoảng thời gian này, Lục tiểu tử đã thay đổi rất nhiều, ta cũng không ngờ một thiếu niên trước kia vốn im lặng quật cường, lại hẹp hòi giống như vắt cổ chày ra nước như hắn, trong bất tri bất giác lại trưởng thành đến trình độ này rồi." Lão giả gầy gò ở bên cạnh cũng vô cùng bùi ngùi, trên mặt để lộ ra một nụ cười vui vẻ yên tâm. "Ăn cơm thôi!" Cách đó không xa, tiếng Lục Huyền vang lên. "Thịt heo sữa kho tàu!" "Thịt bò xào cay" "Thúy Linh Diệp xé tay!" (Món này là rau được luộc chín sau đó xé nhỏ bằng tay, lại trộn thêm những loại gia vị, rau thơm khác lên trên, y như trộn gỏi) Những món ăn đủ sắc màu, mùi vị thơm ngon nức mũi được bưng ra bàn. "Oa! Thơm quá đi!" Trương Tu Viễn cất giọng khoa trương nói, làm Lục Huyền phổng mũi đến không phân biệt được phương hướng. Hà quản sự cùng với Từ Uyển lại rụt rè hơn rất nhiều, nhưng đôi mắt thỉnh thoảng lại liếc liếc nhìn qua, đã cho thấy cả hai đều bị những món ăn trước mặt thu hút. Lục Huyền xới cho ba người một bát linh mễ thơm ngon nóng hổi, lại rót cho mỗi bên một chén linh tửu màu da cam. "Cảm ơn Hà quản sự, Trương tẩu tử, cả Tiểu Viễn nữa, đã đến ăn mừng tân gia với ta. Nào, cụng ly!" Hà quản sự và Từ Uyển cùng gửi lời chúc phúc, rồi uống một hơi. Linh tửu đi vào cổ họng, cảm giác đầu tiên là hơi chua cay, nhưng đi qua cảm giác đó, bên trong sẽ truyền ra luồng hơi ấm áp, thuần hậu, nhanh chóng sưởi ấm tứ chi bách hài. "Ùng ục!" Để chén rượu xuống, phần bụng Trương Tu Viễn lập tức phát ra âm thanh soi ùng ục, chọc cười ba người Lục Huyền. "Ăn thôi, ăn thôi, mọi người đừng khách sáo." Cả thịt linh thú lẫn những hạt linh mễ trong bát đều cực kỳ xứng đáng với giá tiền của chúng nó, trong hương vị ngon còn ẩn chứa một tia linh khí. Bốn người vùi đầu vào bàn, ăn như gió cuốn mây tan, chẳng mấy chốc đã quét sạch đống thức ăn trên bàn. Sau khi nghỉ ngơi một lúc, mẫu tử Từ Uyển và Hà quản sự lần lượt lên tiếng từ biệt. Chỗ ở của Hà quản sự cách đây không xa, thực lực lại mạnh hơn hai người Từ Uyển một chút, nên lão đi một mình về nhà trước. Mà tiểu viện của Từ Uyển cùng với Trương Tu Viễn lại nằm ở ngoại vi khu Bắc, chỗ đó vàng thau lẫn lộn, cộng thêm hai người thực lực thấp nên Lục Huyền trực tiếp hộ tống họ trở về. Lúc hắn quay về nhà mình thì trời đã khuya. Màn đêm rủ xuống, trăng sáng sao thưa. Lục Huyền cầm phù lục và Liệt Ngân Nhận nhét vào trong ống tay áo, đưa mắt nhìn lên bầu trời đêm, vô cùng chờ mong vào tương lai của mình. Ngày hôm sau trời mới vừa tờ mờ sáng, Lục Huyền đã rời giường. Hắn ngồi trên giường tu luyện một vòng chu thiên, sau đó đứng dậy rửa mặt đánh răng, cuối cùng mới tiến vào trong linh điền khi làn sương mù hãy còn mờ mịt. Trong linh tuyền, ba con Hồng Tu Lý đang tung tăng bơi lội tạo thành hình tam giác. Lục Huyền tập trung tâm thần vào chúng nó. "Hôm qua uống nước, hôm nay uống nước, ngày nào cũng uống nước làm sao mà lớn được?" "Có nước linh tuyền uống còn chưa biết đủ ư?" Ngoài miệng Lục Huyền khẽ oán giận một câu, nhưng hắn cũng nhanh chóng chạy về phòng nắm một vốc linh mễ đi tới.