"Đúng là người tốt bụng, thấy ta không có túi trữ vật nên hắn vội vàng đi tới tặng ta một cái túi trữ vật ngay. Ta thiếu linh thạch thuê một viện lớn, hắn lại đưa tới khoảng hai trăm linh thạch cho ta. Dù là chết rồi, hắn còn tận dụng chút sức tàn lực kiệt của bản thân, để cung cấp nuôi dưỡng cho linh thực trong linh điền. Hắn đúng là..."
Lục Huyền nghĩ đến cống hiến trọng đại của Tần Minh, lại lập tức cúi đầu thương tiếc: "Quả nhiên là giết người phóng hỏa thắt lưng vàng mà."
Lục Huyền nhìn đống đồ vật trên bàn gỗ, không nhịn được thở dài.
Hắn vất vả trồng trọt thời gian dài như vậy, còn không bằng thu hoạch nhận được sau khi giết chết Tần Minh.
Tuy nhiên, suy nghĩ đó đã biến mất ngay lập tức, bởi vì trong thâm tâm hắn rõ ràng hơn bất kỳ ai hết, đó là khoản lợi ích to lớn như vậy thường đi kèm với rủi ro rất cao, không có khả năng lần nào cũng được lời mà không phải mạo hiểm.
Lần này hắn chiến đấu với Tần Minh, thoạt nhìn độ mạo hiểm cực thấp, còn không phải hao tổn những thứ trong tầm tay mình. Cho nên, vẫn yên ổn làm ruộng mới là chân ái, một vốn bốn lời, nguy hiểm gần như bằng không.
Kiểm kê xong, trời đã rạng sáng, Lục Huyền đi ra khỏi phòng, tới bên cạnh linh điền.
Sợi linh vũ li ti thấm vào khoảng hơn chục bụi Linh Huỳnh Thảo, nó uể oải duỗi ra những chiếc lá xanh mướt. Lục Huyền mơ hồ cảm thấy rằng những chiếc lá màu xanh non đã mỡ màng hơn ngày hôm qua một tí.
Tiếp đó, một Hỏa Cầu Thuật bay ra còn chưa kịp rơi xuống những chiếc kim mỏng màu đỏ của Xích Vân Tùng, đã biến thành những tia lửa và tan vào lá cây tùng, khiến cho Xích Vân Tùng trực tiếp bùng nổ trong nháy mắt.
Sau đó, luồng kiếm khí màu vàng óng ánh lại rơi thẳng xuống Kiếm Thảo, lưu lại mấy đường vân nhỏ màu vàng.
Dưới bóng tối, khí tức của Ám Tủy Chi tản ra từ bên trong khúc linh mộc hư nát càng thêm nồng đậm, trên cơ thể Ám Tủy Chi đã mọc thêm khá nhiều sợi nấm màu đỏ sẫm rồi.
Hôm nay Lục Huyền không có việc gì, chỉ ở lại bên trong linh điền chăm cây.
"Thành thục..."
"Thành thục..."
Tâm thần hắn tụ tập trên Linh Huỳnh Thảo, mười bốn gốc Linh Huỳnh Thảo đều biểu hiện trạng thái trưởng thành.
"Phải nhanh hơn! Cao hơn! Mạnh mẽ hơn!"
Kiếm Thảo màu đen đứng thẳng, truyền lại cho Lục Huyền một ý chí phấn chấn hướng lên.
"Thời điểm hoa nở, ngươi hãy tới nhìn ta..."
Lục Huyền nhìn thấy một số cụm hoa màu đỏ tươi nhô ra từ những chiếc lá kim mỏng màu đỏ của Xích Vân Tùng. Bồi dưỡng lâu như vậy, cuối cùng Xích Vân Tùng cũng nở hoa.
"Trong không khí tràn ngập mùi vị mục nát không ngừng quanh quanh quẩn quẩn, còn kèm theo chút mùi cháy khét, thực sự làm người ta mê muội."
Trên gỗ mục, Ám Tủy Chi đã mọc thêm vô số sợi nấm màu đỏ sẫm, hiển nhiên nó rất thích loại phân bón chuyên dụng mà đêm qua Lục Huyền đã rắc vào linh điền.
Hắn đi dạo vòng quanh linh điền, xác nhận từng cây linh thực đều sinh trưởng trạng thái tốt, mới trở về phòng.
Trong số những thứ Tần Minh để lại, túi trữ vật được Lục Huyền trực tiếp sử dụng, càng không cần phải nói hơn hai trăm viên linh thạch.
Về phần pháp khí phi kiếm, những bình đan dược không biết tên còn dư lại, hắn tạm thời không tính vội vàng hành động.
Dù sao hắn cũng không biết trên phi kiếm có lưu lại ám ký không, hắn quyết định chờ phong ba đi qua mới dùng chúng đổi lấy linh thạch hoặc là linh chủng.
Sau vài ngày như vậy, Lục Huyền vẫn đợi ở trong viện, mỗi ngày chăm sóc linh thực, nhìn có vẻ như nhàn nhã và thoải mái, nhưng thực tế ngoài lỏng trong chặt, lo lắng sau khi giết Tần Minh sẽ đưa tới phản ứng tiếp theo.
Không phát hiện có tu sĩ xâm nhập hoặc rình rập viện tử mình, hắn mới thả lỏng một chút và bước ra khỏi nhà.
Diện tích linh điền trong viện thực sự quá nhỏ, cộng thêm Hà quản sự của Bách Thảo Đường nói sẽ thành lập hình thức hợp tác đơn giản với Lục Huyền, để cho hắn sinh ra ý niệm có một mảnh linh điền lớn hơn nữa.
Hắn bước vào chỗ môi giới chuyên môn phục vụ tu sĩ.
Trong đại sảnh môi giới, có lác đác mấy người, đang tiếp đãi khách hàng tu sĩ hoặc là đang phân loại gì đó.
"Hoan nghênh đạo hữu quang lâm."
Một gã nhà rỗi chứng kiến có khách hàng tới cửa, lập tức đi ra nghênh đón, trên mặt mang theo nụ cười cực kỳ nhiệt tình.
"Thì ra là Lục đạo hữu, lần này lại dự định xem linh điền sao?"
Tên môi giới này vừa vặn chính là vị tu sĩ trẻ tuổi có vết sẹo, từng nói xấu sau lưng hắn. Mà gã có trí nhớ tốt, lập tức nhận ra bóng dáng Lục Huyền, nụ cười trên miệng lập tức đông cứng lại, thậm chí còn cố ý nhấn mạnh từ 'lại'.
Lục Huyền gật đầu, vẻ mặt thờ ơ.
Tu sĩ môi giới thấy Lục Huyền như vậy, trong mắt thoáng lóe lên một tia châm chọc cực kỳ mịt mờ, rồi quay sang, trực tiếp nói với tu sĩ thanh niên hơi mập ở bên cạnh: "Này, vị đạo hữu này muốn đi xem linh điền một chút, ngươi tới tiếp đãi hắn đi."
Gã biết rõ Lục Huyền chỉ là một tên tán tu Luyện Khí tầng hai, không có khả năng thuê những đại viện đấy, cũng không muốn lãng phí thời gian nên dứt khoát gọi một tiểu tán tu mới tiến vào trạm môi giới học việc.