"Trương đại ca, mời vào nhà uống chén trà nóng."
Lục Huyền dẫn Trương Hồng tiến vào trong phòng.
Trương Hồng quay đầu nhìn những gốc Linh Huỳnh Thảo cùng với Thực Nguyệt Thụ đang phát triển tốt ở hai bên con đường đá xanh, khẽ gật gật đầu.
"Lục tiểu huynh đệ, ngươi chăm sóc hai loại linh thực này tương đối tốt đấy, xem ra chỉ một đoạn thời gian ngắn nữa thôi là bội thu rồi."
"Cũng chỉ tàm tạm thôi, không so được với linh thực trong linh điền nhà Trương đại ca."
Sau khi Trương Hồng ngồi xuống, Lục Huyền lập tức đi pha cho gã một chén trà nóng.
Chỉ thấy hai - ba lá trà màu xanh nhạt không ngừng chìm chìm nổi nổi trong chén trà, lại xoay tròn không ngừng.
Trương Hồng cũng không để bụng, gã hiểu tu vi cùng với của cải của Lục Huyền, hắn có thể thả linh trà vào trong nước, đã là tương đối lịch sự rồi.
"Không hổ là Thanh Vũ Trà, uống vào giống như mưa phùn lất phất làm dịu nội tâm, chỉ có ở chỗ Lục tiểu huynh đệ, mới có cơ hội uống chén trà ngon như vậy.
Ở nhà, tẩu tử ngươi chẳng cho ta làm gì, chán lắm." Trương Hồng cẩn thận cảm thụ hiệu quả do linh trà mang lại, chợt nhắm mắt lắc đầu, nghĩ đến nỗi uất ức khi ở nhà, lại không khỏi vỗ đùi một cái.
"Cũng chẳng có cách nào, tẩu tử muốn chuẩn bị tương lai cho Tiểu Viễn, đương nhiên phải tính toán cẩn thận một chút."
"Cũng đúng." Trương Hồng thở dài nói: "Có đôi khi ta thật sự ghen tị với Lục tiểu huynh đệ, ngươi lẻ loi một mình nhưng trên vai không có áp lực phải nuôi gia đình."
"Ngươi muốn sống như thế nào thì sống như thế ấy, không cần tranh cãi về những chuyện vặt vãnh hàng ngày như trà, gạo, dầu, muối, cũng không cần phải lo lắng về chuyện tiểu hài tử nhà mình có thể lớn lên khỏe mạnh, thuận lợi trưởng thành hay không, càng không cần phải suy nghĩ xem đứa nhỏ nên tu luyện công pháp gì, hay trong tương lai có thể tiến vào tông môn nào. Tự tại biết bao!"
"Nếu Trương đại ca thật sự trở nên giống ta, đoán chừng trong lòng ngươi sẽ lại nghĩ rằng, bên cạnh có nương tử và hài tử là chuyện hạnh phúc đến cỡ nào." Lục Huyền mỉm cười đáp.
"Tiểu tử ngươi, tuổi còn nhỏ mà biết nhiều như vậy?" Trương Hồng cũng chỉ tùy ý thở dài một tiếng như vậy, đã cười cười lập tức chuyển đề tài rồi.
"Lần này ta đến tìm là có một chuyện muốn nói với ngươi. Ta từ nguồn khác mà biết được một chuyện, Vương gia - một đại gia tộc trong phường thị tình cờ nhận được tin tức về một chỗ bí cảnh. Nơi ấy chính là một khu bí cảnh nằm ở vùng hoang dã xa xa. Vì vậy, một thời gian nữa họ sẽ chiêu mộ hàng trăm hàng ngàn tu sĩ từ Luyện Khí tầng hai trở lên, đi vào đó khai khẩn bí cảnh. Ta muốn đến hỏi xem ngươi có muốn đi không, nếu muốn thì mau chuẩn bị."
"Khai khẩn bí cảnh sao?" Lục Huyền có chút do dự, lập tức chìm trong suy nghĩ.
"Lần này ta sẽ đi xem sao. Mặc dù bí cảnh mới xuất hiện, bên trong có nguy hiểm không nhỏ, nhưng lợi ích cũng sẽ tỷ lệ thuận với mạo hiểm. Nếu ta cứ một mực ở trong phường thị trồng trọt linh thực như hiện giờ, sẽ rất khó duy trì chi phí chi tiêu cho gia đình."
"Còn như Lục tiểu huynh đệ, cá nhân ta kiến nghị ngươi nên đi nhìn xem một chút. Xét cho cùng, trong đội cũng có tu sĩ Trúc Cơ của Vương gia xông lên phía trước, lấy thực lực của chúng ta, rất khó đụng phải những con yêu thú tinh quái cường đại này."
"Chủ yếu nhất là, Lục tiểu huynh ngươi vẫn còn trẻ tuổi, mặc dù làm Linh thực sự khác yên ổn nhưng tài nguyên thu hoạch lại có hạn, tiến triển thực lực rất chậm chạp. Hơn nữa, cứ một mực quanh quẩn tại linh điền, gieo trồng linh thực thời gian dài cũng sẽ bào mòn chí khí, khó mà tụ tập đủ dũng khí để lao nhanh về phía trước."
Trương Hồng đưa mắt nhìn Lục Huyền đang cúi đầu suy nghĩ, lại lớn tiếng đề nghị.
Lục Huyền khẽ gật đầu.
Trương Hồng nói rất có lý.
Dù bọn họ tham gia khai khẩn bí cảnh cũng có rủi ro nhất định, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể khống chế được. Hơn nữa, bí cảnh mới xuất hiện thường đi kèm với lợi ích cực lớn, dù bản thân hắn chỉ được ăn một ngụm cơm thừa rượu cặn, cũng phải mất rất lâu mới có thể tiêu hóa xong.
Nếu là trước đây, còn có một chút khả năng hắn sẽ đồng ý tham gia, nhưng bây giờ, với sự xuất hiện của quầng sáng màu trắng, khả năng mong manh này đã triệt để biến mất, không còn sót lại chút gì.
Lại nói, mạo hiểm đi ra ngoài để làm gì? Đương nhiên là tìm kiếm tài nguyên tu luyện, lại trở về đổi lấy đan dược, công pháp, pháp khí.
Nhưng những thứ này, hắn đều có thể lấy được dựa vào phương thức ở nhà trồng linh thực!
Mà ở nhà trồng linh thực càng có tính an toàn cao hơn, lợi ích lại lớn hơn, chẳng phải làm ruộng ở nhà càng thơm hơn đi khai khẩn bí cảnh ư?
Hắn giả vờ suy nghĩ một chút, vẻ mặt cực kỳ rối rắm, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt áy náy nói với Trương Hồng: "Cảm ơn ý tốt của Trương đại ca, Lục Huyền ta tiếp nhận. Chẳng qua... con người của ta từ trước đến nay vẫn luôn cẩn thận sợ phiền phức, cộng thêm tu vi thấp, lại không am hiểu thủ đoạn thuật pháp, một khi ra ngoài chỉ sợ có đi mà không có về."
"Cho nên, ta chỉ muốn ở nhà, trông nom mảnh linh điền nho nhỏ này, yên lặng chăm sóc linh thực mà thôi."
"Còn về sau này thế nào, cứ chờ đến lúc đó hãy hay!"