Tiểu viện Thái gia.
Thê tử Lý thị của Thái Hải đang mắng nhi tử mình gay gắt.
"Ta nói cho con biết, con nghĩ như thế nào mà tự nhiên đi gọi một tên tán tu mười mấy tuổi đến đây để giải quyết vấn đề sâu bệnh vậy? Con cho rằng Thái gia chúng ta là chỗ cho trẻ con chơi sao?"
Thái Bân chỉ có sáu, bảy tuổi bị mẫu thân mắng liên tục khiến sắc mặt đỏ bừng, nhưng vẫn can đảm trả lời: "Nhưng Tu Viễn nói Tiểu Lục thúc của hắn cực kỳ lợi hại, kiếm thuật xuất thần nhập hóa, chỉ ra một chiêu là giết được toàn bộ đám yêu trùng!"
"Thằng nhóc đó nói cái gì con cũng tin? Con không dùng cái óc heo của mình mà ngẫm lại xem, một tên tán tu Luyện Khí tầng hai, dù có lợi hại hơn nữa thì có thể lợi hại đến mức nào được?"
Lý thị quát nhi tử xong, mới quay đầu lại, nói với trượng phu Thái Hải vẫn đang cúi đầu nhìn xuống dưới mặt đất ở bên cạnh: "Đương gia, ta thấy chúng ta vẫn nên gọi lão đệ của ta qua đây đi. Hắn có mối quan hệ khá rộng, còn quen biết một tu sĩ Luyện Khí trung cấp có thể giải quyết được vấn đề sâu bệnh, khẳng định là làm việc tốt hơn tán tu Luyện Khí tầng hai trong miệng thằng nhóc con này."
"Hừ, cái tên há miệng đòi mười linh thạch kia hả? Hắn mà được tính là tiểu cữu tử sao?" Thái Hải gầy gò cười khẩy: "Chém ai không chém, hắn đi chém cả tỷ phu nhà mình. Nàng muốn gọi hắn ư? Nàng có tiền không, mau lấy mười linh thạch ra đi?"
Lý thị khẽ cắn môi lẩm bẩm vài tiếng: "Ta cũng chỉ lo lắng cho linh thực nhà mình thôi."
"Haizz..." Thái Hải thở dài một tiếng nói: "Chuyện đã đến nước này, chỉ có thể nhờ vả vị tán tu trẻ tuổi kia xem sao thôi. Ta vừa đi ra ngoài hỏi thăm, trước đó trong nhà Trương Hồng cũng từng xảy ra sâu bệnh, nghe nói bọn họ đã nhờ một thiếu niên đi tới giải quyết xong rồi. Nói vậy, đối phương chính là người trong miệng Thái Bân kia?"
Thái Hải ngồi xổm xuống, nhìn gốc linh thực bị những sợi tơ màu đen mỏng mảnh quấn chặt lấy, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng nồng đậm.
Những tu sĩ khác có thể giải quyết sâu bệnh đều chào giá rất cao, khoản thù lao này tuyệt đối là một gánh nặng lớn đối với gã vào lúc này. Gã chỉ đành gửi gắm hi vọng lên người tu sĩ Luyện Khí tầng hai Lục Huyền kia thôi.
Đúng lúc này, ngoài cửa lại có tiếng động.
Mặc dù Lục Huyền ở bên ngoài, có nghe được vài câu tranh cãi bên trong, nhưng đến thì cũng đến rồi, làm gì có chuyện không kiếm linh thạch mà đi về tay không, bởi vậy hắn mới để cho Trương Tu Viễn gõ cửa viện.
Thái Hải gầy nhom đi tới mở cửa viện, cố nặn ra một nụ cười, chào đón hai người bọn họ.
"Lục đạo hữu, vất vả cho ngươi rồi, phải đi một đoạn đường đến đây, nghe nói đạo hữu có bản lĩnh độc môn trong chuyện giải quyết sâu bệnh, đợi lát nữa làm phiền ngươi nhìn linh thực trong nhà ta một chút."
"Không dám nói là bản lĩnh độc môn, chẳng qua gần đây ta có chút tiến bộ trên phương diện thuật pháp, mà thuật pháp ta tu luyện lại vừa hay khắc chế được Hắc Nha ấu trùng mà thôi." Lục Huyền giải thích một câu lại tiếp tục: "Lát nữa ta sẽ tận tâm tận lực giải quyết sâu bệnh giúp Thái đạo hữu. Chỉ có đôi lời cần nói trước, giá tiền nhờ Lục mỗ xuất thủ là năm linh thạch, không trả giá."
"Luyện Khí tầng bốn chỉ đòi bảy linh thạch, ngươi chỉ là một tên Luyện Khí tầng hai lại đòi đến năm linh thạch?" Lý thị ở bên cạnh lập tức chen miệng vào.
"Cũng là giải quyết sâu bệnh, bằng không các hạ đi mời tu sĩ Luyện Khí trung cấp đi?" Lục Huyền lạnh lùng đáp lại.
Đương nhiên Lý thị sẽ không làm vậy, ả thoáng dừng lại một chút mới đáp lời: "Năm linh thạch cũng được, nhưng nếu ngươi không diệt được sâu bệnh thì sao?"
"Ngươi cút vào trong nhà cho ta!" Thái Hải thấp giọng quát Lý thị.
"Phụ nhân trong nhà chanh chua, đanh đá, đã làm Lục đạo hữu chê cười rồi." Gã quay đầu, lộ ra nụ cười khổ, tiếp tục nói: "Lần này, không cần biết Lục đạo hữu có giải quyết hết sâu bệnh không, năm viên linh thạch này ta đều sẽ dâng đầy đủ. Ta chỉ hy vọng đạo hữu cố gắng hết sức, dù sao đạo hữu cũng là Linh thực sư, biết linh thực là toàn bộ tài sản chúng ta có."
"Đương nhiên rồi." Lục Huyền trịnh trọng đáp. Hắn hoàn toàn không quan tâm đến mấy câu thô nhưng thật của Lý thị, chỉ cần linh thạch thuận lợi tới tay là được.
Hắn bình tĩnh đi tới, dừng lại phía trước gốc linh thực đang bị Hắc Nha ấu trùng tập kích, tĩnh tâm ngưng thần, chỉ trong chốc lát, một luồng kiếm khí màu vàng nhỏ như sợi tóc đã linh hoạt chui ra, mang theo kiếm ý sắc bén vô cùng, nhắm thẳng về phía Hắc Nha ấu trùng.
Mấy hơi thở sau, tất cả đám Hắc Nha ấu trùng đều bị kiếm khí màu vàng óng chặt đứt, từng đoạn từng đoạn rơi xuống đất.
"May mắn không làm nhục mệnh." Xử lý xong xuôi, hắn đứng dậy nói với Thái Hải đang có vẻ lo lắng vô cùng bên cạnh.
Sau lưng hắn, Trương Tu Viễn vừa lén lút nhướng mày với đứa bạn nhỏ của mình: "Thấy Tiểu Lục thúc nhà ta lợi hại không?"
"Đa tạ Lục đạo hữu, đa tạ Lục đạo hữu." Trên mặt Thái Hải lộ ra vẻ nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.
Cách đó không xa, cửa sổ phòng trong đột nhiên hạ xuống, còn mơ hồ truyền đến tiếng nức nở yếu ớt.
Lục Huyền nhận thù lao Thái Hải trả, lập tức cùng Trương Tu Viễn bước ra ngoài.