"Tiểu Lục thúc, ta thấy thúc rất bận rộn trong linh điền nha, có cần ta trợ giúp không?" Trương Tu Viễn thoáng nghỉ ngơi một hồi, thấy Lục Huyền vẫn bận rộn trong vườn cây, mới vén tay áo lên đi tới bên cạnh hắn.
"Này, này, đừng nhúc nhích, một mình ta có thể làm được."
Lục Huyền vội vã lên tiếng ngăn cản đối phương. Nói đùa, một trong những yếu tố quan trọng có thể gây ảnh hưởng đến phần thưởng bên trong quầng sáng trắng kia chính là mức độ tham gia vào quá trình gieo trồng đó.
Nếu bởi vì Tiểu Viễn trợ giúp mà làm ảnh hưởng đến phần thưởng hậu hĩnh bên trong quầng ánh sáng của hắn, chẳng hóa ra cái mất còn nhiều hơn cái được ư?
"Hừ, bình thường mẹ ta nhờ ta giúp mà ta còn không muốn giúp đó!" Tiểu Viễn bị Lục Huyền từ chối, sắc mặt có chút ấm ức, nó khoanh tay trước ngực, khẽ hừ lạnh một tiếng.
"Hôm nay ngươi tu luyện công pháp được mấy chu thiên rồi? Có nhớ được những loại linh dược linh quáng phổ biến hay không?" Lục Huyền thấy tiểu hài tử vẫn đứng ì ra gần linh điền, không có ý định rời đi, lại cất tiếng hỏi.
Mỗi câu hỏi vang lên lại khiến cho nét mặt của Trương Tu Viễn có thêm một chút nặng nề, chờ Lục Huyền nói xong, nó đã hung hăng vung vẩy đôi tay, chạy thẳng ra ngoài: "Người ta sẽ không bao giờ đến chỗ của thúc chơi nữa!"
"Ha ha ha!" Lục Huyền không chút để ý, lập tức bật cười rất to.
Hắn không đi dỗ dành cậu bé ấy, bởi hắn biết rất rõ tính cách của đứa trẻ này, giận cũng nhanh mà nguôi cũng rất nhanh, chỉ cần mấy ngày nữa là nó lại đến tìm hắn chơi đùa mà thôi.
Ba ngày tiếp theo, quả nhiên Trương Tu Viễn không hề chạy đến tiểu viện của hắn nữa, trái lại đã khiến Lục Huyền cảm thấy khá là thoải mái.
Ngày ngày hắn đều chăm sóc Linh Huỳnh Thảo, Xích Vân Tùng, rồi đầy mong chờ quan sát Thực Nguyệt Quả từng bước chín muồi. Đến cuối cùng, khi tâm thần ngưng tụ lại, Lục Huyền lập tức đọc được tin tức bốn Thực Nguyệt Quả đã chín hoàn toàn.
Bốn Thực Nguyệt Quả đều là phẩm chất tốt, không uổng công khoảng thời gian này hắn dốc lòng chăm sóc. Hắn cẩn thận hái chúng xuống, để vào trong một chiếc thùng đặc chế.
Ngay lập tức, ánh mắt của hắn đã bị bốn quầng sáng màu trắng đang lơ lửng trên Thực Nguyệt Thụ hấp dẫn. Như thường lệ, có rất nhiều điểm ánh sáng không ngừng lập lòe trên quầng sáng nọ như mời gọi hắn mau đến lấy chúng đi.
Lục Huyền hấp thu cái đầu tiên, một luồng ý niệm trực tiếp xuất hiện trong đầu.
"Thu hoạch một trái Thực Nguyệt Quả, nhận được pháp khí nhất phẩm Liệt Ngân Nhận (tàn)."
Một vật dài và mỏng đã xuất hiện trong tay Lục Huyền.
"Pháp khí nhất phẩm!" Lục Huyền kinh hãi la lên, sau đó cẩn thận nhìn kỹ món đồ trong tay. Chỉ thấy một mảnh bạc dài mảnh, to bằng ngón tay, có hình dạng không đều, sờ vào sẽ mang đến cảm giác mát lạnh, với phần rìa được mài tỉ mỉ trông cực kỳ sắc bén nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Lục Huyền dùng linh thức điều khiển mảnh bạc dài mảnh ấy, tâm niệm vừa động. Mảnh bạc nọ đã nhanh chóng hóa thành một luồng ngân quang bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy lướt đi, rồi ghim thật sâu vào trong tường đá.
"Uy lực kinh người nha, không hổ là pháp khí nhất phẩm, chỉ có điều từ 'tàn' này có nghĩa là gì?"
"Nghĩa là món pháp khí này không được hoàn chỉnh chăng? Nhưng ta có cảm giác sử dụng nó rất lợi hại mà..."
Lục Huyền có chút nghi ngờ, lại đưa mắt nhìn về phía ba quầng sáng còn lại.
"Thu hoạch một trái Thực Nguyệt Quả, nhận được pháp khí nhất phẩm Liệt Ngân Nhận (tàn)"
"Thu hoạch một trái Thực Nguyệt Quả, nhận được phù lục nhất phẩm Thanh Tịnh phù."
"Thu hoạch một trái Thực Nguyệt Quả, nhận được pháp khí nhất phẩm Liệt Ngân Nhận (tàn)"
Thanh Tịnh phù có thể giữ cho tu sĩ luôn ở vào trạng thái đầu óc minh mẫn trong suốt một đoạn thời gian dài, không bị tà ma mê hoặc, là một loại phù lục phụ trợ rất tốt.
Về phần hai quầng sáng màu trắng khác, Lục Huyền ngắm ba mảnh bạc màu trắng trong tay, trong lúc nhất thời lại có chút sửng sốt.
Hình dạng ba miếng mảnh bạc này không giống nhau, nhưng vẫn có một điểm chung là cực kỳ sắc bén, không làm hoen ố thanh danh pháp khí nhất phẩm của mình.
Hơn nữa, Lục Huyền lại ngoài ý muốn phát hiện, bản thân hắn có thể đồng thời thúc giục cả ba miếng tàn phiến Liệt Ngân Nhận này.
Theo lẽ thường, với linh thức Luyện Khí tầng ba hiện tại của hắn, muốn đồng thời điều khiển ba kiện pháp khí nhất phẩm tuyệt đối là chuyện vô cùng khó khăn.
"Chẳng lẽ ba miếng tàn phiến bất quy tắc này đều đến từ một món pháp khí? Chỉ cần chờ đến khi tất cả những miếng tàn phiến này được ghép lại với nhau, mới tạo thành một kiện Liệt Ngân Nhận hoàn chỉnh?"
Lục Huyền so sánh phần rìa của những miếng tàn phiến trên tay, trong lòng lại cảm thấy suy đoán này càng gần với thực tế hơn.
"Cũng không biết cần bao nhiêu miếng tàn phiến mới ghép thành công một Liệt Ngân Nhận hoàn chỉnh."
"Giờ chỉ hi vọng, ba mươi tám Thực Nguyệt Quả còn lại có thể cho ra càng nhiều tàn phiến Liệt Ngân Nhận càng tốt. Dù dùng mấy miếng tàn phiến này cũng tốt, nhưng ai lại muốn một đống không hoàn chỉnh trong khi có khả năng ghép thành một thứ hoàn chỉnh?"