Sáng sớm Kiều Tụng Chi đã gọi điện cho đám cậu bác của Kiều Thanh Thanh, bà ấy bật loa thật to, để Kiều Thanh Thanh có thể nghe rõ nội dung. Cũng như quỹ đạo kiếp trước, đám bọn cậu ngoại và anh chị họ thời không sao, nhưng sau khoảng một tháng rưỡi các cậu mợ sẽ mất liên lạc. Nghe nói là trong nhà bị ngập lụt, bọn họ bị sắp xếp đến một tòa nhà trong thành phố khác để tị nạn, nhưng vào cuối tháng thứ hai của ngày tận thế, truyền tin đột ngột bị gián đoạn, người thân mất liên lạc.
Kiếp trước từ miệng những quân nhân thả đồ xuống cứu viện biết được, vệ tinh dường như mất kiểm soát, dù sao cho đến lúc Kiều Thanh Thanh chết, truyền tin vẫn chưa được khôi phục.
"Mẹ, để cho bọn cậu tới Hoa Thành đi."
"Yên tâm, mẹ đã nói qua rồi, còn nói đã thuê một ngôi nhà cho họ, chẳng qua tính tình đám bọn cậu nhà ngoại con cũng biết, không muốn gây thêm rắc rối cho chúng ta, than ôi." Kiều Tụng Chi thở dài, nói với Kiều Thanh Thanh: "Con không cần quá lo lắng, mẹ sẽ từ từ nói với họ, chờ bên kia bọn họ không trụ được nữa, tự nhiên sẽ qua bên này của chúng ta."
Kiều Thanh Thanh cũng có thể hiểu được.
Mặc dù có rất nhiều giả thuyết về ngày tận thế trên Internet, nhưng hầu hết mọi người vẫn không coi trọng trận mưa này.
Bao nhiêu năm mưa to, tuyết rơi dày đặc hay hạn hán, người dân đã trải qua không biết bao nhiêu lần. Thời tiết bất thường, môi trường bị hủy hoại từ lâu đã trở thành chủ đề thường ngày, cũng chỉ mưa hơn nửa tháng, có gì phải lo lắng đâu? Ai đi làm thì đi học, ai nên đi học thì đi học, quốc dân gan lì dũng cảm, không ngại gian khổ, trước mắt mọi việc vẫn đâu vào đấy.
Chỉ có Kiều Thanh Thanh biết, trận mưa kéo dài cả tháng này sẽ là khởi đầu của tận thế.
Chờ con người chìm trong đủ thứ đau khổ, nay đây mai đó, trong vô vọng chờ đợi bình minh trong đêm trường vĩnh cửu mới phát hiện, thì ra cơn mưa này đã dịu dàng lắm rồi, sau đó, mọi tai họa ập đều ập đến vội vã, chẳng cho bạn chút cơ hội nào để phản ứng.
Cô thở ra một ngụm khí: "Mẹ, vậy mẹ nhắc đám cậu bác bọn họ nhiều mua vật tư đi."
"Cậu của con nói mua nhiều rồi, siêu thị gần đây đã hết sạch."
Viên Tiểu Văn thường xuyên gọi điện cho Kiều Thanh Thanh, hôm nay gọi điện qua đây, chính thức thông báo với cô rằng hôn lễ đã bị hủy bỏ.
"Tớ cứ tưởng là trời mưa nhỏ, kết quả càng lúc càng lớn, hôm trước Nham Hải tan tầm, suýt chút nữa bị mắc kẹt trong tàu điện ngầm, nói rằng tàu điện ngầm cũng bị ngập nước rồi, may mắn là sơ tán kịp thời nên không xảy ra chuyện... Thanh Thanh thật may mắn vì cậu mua cho tớ rất nhiều đồ ăn và đồ dùng, bây giờ mưa to, thị trường đều mua không được mấy mẻ rau dưa, lại đắt muốn chết, bây giờ tớ rất thích ăn cháo với ruốc thịt cậu mua cho tớ, còn có khoanh chân giò kia, hun khói cũng không tồi..." Cô ấy vẫn nói chuyện nhiều như trước, giọng nói trong trẻo hoạt bát, giống như một chú chim sơn ca vui vẻ.
"Đúng rồi, tớ cũng đã gửi cậu một số thứ, nhưng hôm nay trời mưa rất to, tớ không chắc liệu việc giao hàng có bị chậm trễ hay không."
"Cậu mua cho tớ thứ gì rồi?"
"Quà kỷ niệm! Hôn lễ bị hủy bỏ, tớ cũng không thể quăng đi được, nên đã gửi cho cậu trước, chắc chắn cậu sẽ rất thích!"
Ba ngày sau, quà của Viên Hiểu Văn được chuyển phát nhanh đến, trong cùng một thành phố mà giao hàng lâu như vậy, có thể thấy được tình hình giao thông bên ngoài thật không tốt.