Chương 26: Vô Đề

Thiên Tai Càn Quét

Hoàng Tiểu Thiền 26-09-2023 13:06:11

Cho nên cuối cùng cô chỉ hút chân không chăn bông mà thôi. Cô đặt đồ đạc vào nơi để đồ, tính toán thấy mua đủ tất cả mọi thứ mới đặt áo lông lên trên cùng. Kiều Thanh Thanh nhìn mì ăn liền, vô thức nước bọt tràn lan, cô thật sự rất thèm hương vị tiện lợi kia. Năm thứ sáu khi tận thế, khi cô làm việc trong căn cứ ngửi được mùi mì ăn liền ở tầng lầu nào đó, mùi thơm nức của dầu và hương liệu hòa vào nhau. Trước khi tận thế, nó mang tiếng là "Thực phẩm rác","Không lành mạnh", nhưng vào lúc này, mùi thơm xông vào đại não của Kiều Thanh Thanh, khiến cô vô cùng nhớ nhung. Mùi vị đó quanh quẩn trong đầu Kiều Thanh Thanh mấy hôm, trong mộng cô cũng mơ thấy mình ăn mì ăn liền. Lúc đó cô cay đắng nghĩ, đổi tiền tiết kiệm của hai vợ chồng cô thành mì gói thì có thể mua ba mươi nghìn gói, mỗi bát có thể cho thêm trứng gà và dăm bông. Ba mươi nghìn gói, đủ để hai vợ chồng họ ăn mấy kiếp. Nghĩ đến đây, cô tự bật cười, vừa cười vừa khóc. Cô lấy một gói, trước tiên bóp nát mì sau đó mới mở ra, cho chút gói gia vị lên mì vụn, cầm miệng túi nhanh chóng lắc, sau đó lấy một miếng cho vào miệng. Vẫn là mùi vị quen thuộc đó, mắt cô đỏ hồng ăn sạch gói mì, còn pha một ly trà sữa. Lúc uống trà sữa, cô quyết định sẽ mua một ít. Mua thành phẩm rất phí tiền, cô lên mạng mua nguyên liệu trà sữa, định sau này tự mình làm. Lúc mười giờ Kiều Thanh Thanh đóng vòi nước lại, nhìn bể nước chứa đầy nước, cảm thấy vô cùng hài lòng. Tốc độ chảy của vòi nước ở nhà máy nhanh hơn trong nhà, chỉ ba tiếng đã đầy một bồn nước lớn. Cô đã đổ đầy hai bồn, còn lại mấy ngày kế tiếp nhất định sẽ đổ đầy. Cô sắp xếp gọn bồn nước cho vào phòng cách ly, khóa nhà kho lại sau đó lái xe về nhà. Kiều Tụng Chi nói bà đã đến khách sạn ngủ rồi, Kiều Thanh Thanh đi đến quầy lễ tân của khách sạn hỏi mấy câu, chắc chắn mẹ cô đã vào ở mới yên tâm về nhà. Qua buổi trưa, trong nhà thay đổi to lớn, cửa chống trộm thứ ba được xếp dọn, phòng khách dọn dẹp rất sạch sẽ, chắc chắn là mẹ cô dọn dẹp. Hệ thống sưởi sàn trong phòng ngủ đã làm xong, đã dùng vữa lấp lại, đang mở cửa thông gió để nó mau chóng đông lại. Cô kiểm tra phòng một phen, cửa sổ phòng trộm đã được lắp đặt xong xuôi. Cô sờ lên, phát hiện nó rất sạch sẽ, chắc là mẹ của cô đã lau. Cô ngồi trong phòng khách, ngẩn người một lát mới vào phòng vệ sinh tắm rửa, lúc tắm cô nhìn miệng ống thoát nước lại suy nghĩ. Khi đó cô đi đến nơi xảy ra sự cố tìm bố mẹ chồng, trên đường nước đọng càng lúc càng sâu. Cô không tìm được ai cả, suýt chút nữa còn không về được, là quân nhân cứu viện dùng bè đưa cô về. Khi trở về cư xá, nước đã ngập đến lầu hai, trong nhà đều là nước, nước mưa từ khe hở cửa sổ chảy vào. Sau đó mực nước liên tục dâng lên, cống thoát nước chảy ngược như nước lũ. Cô dùng rất nhiều cách mới ngăn cản được nước chảy vào nhà, ngay cả bồn cầu cũng không ngoại lệ. Nhưng nước vẫn chảy vào mỗi ngày, cô phải dùng khăn mặt lau nước trên đất vắt vào thau, lại đổ nước bẩn ra ngoài cửa sổ. Sự ẩm ướt hôi thối kéo dài gần nửa năm, đến khi trời đông giá rét kéo đến đóng băng cơn lũ, cảnh khổ khi ống thoát nước chảy ngược mới kết thúc.