"Anh vội vàng chớp cơ hội cuối cùng đáp máy bay trở về, sau khi đến Nguyệt Thành tàu cao tốc đều ngừng hoạt động, anh muốn về nhà lại không mua được vé, ngay cả xe buýt cũng không có. Em bảo anh đừng trở về, cứ ở lại Nguyệt Thành, anh nói anh mua thuyền xung phong, bảo em chờ anh rồi em đã chờ anh một tháng, lúc về đến nhà anh gầy hơn mười cân, còn đang sốt, anh ho khan, còn hộc máu, sau đó nói cho em biết trên đường xung phong thuyền động cơ hết dầu, anh tự mình chèo thuyền trở về, em muốn dẫn anh đến bệnh viện nhưng em lại không biết chèo thuyền, thuyền xung phong cứ xoay quanh một chỗ, thiếu chút nữa làm anh ngã xuống nước!"
Cô nghẹn ngào đến nỗi cô không thể nói được nữa.
"Đừng nói nữa, Thanh Thanh đừng nói nữa."
Nỗi buồn và nỗi đau của Kiều Thanh Thanh chân thật như vậy, Thiệu Thịnh An cũng không nhịn được mà mắt chua xót, anh ôm lấy vợ: "Đừng nói nữa, anh vẫn còn ở đây."
Chậm lại một chút, Kiều Thanh Thanh tiếp tục nói: "Sau đó em xuống nước bơi, kéo thuyền xung phong đưa anh đến bệnh viện, bệnh viện bị ngập hơn phân nửa, may mà tầng cao còn có thể dùng được, em ở bên ngoài chờ anh, lại chờ được bác sĩ nói rằng đã quá muộn, anh bị viêm phổi nặng, chậm trễ quá lâu gây nên suy đa tạng, đêm đó anh cứ như vậy mà đi rồi. Anh quá ngốc, không trở về được cũng đừng trở về, chỉ cần anh còn sống, chúng ta cách xa cũng không sao, Nguyệt Thành cũng không xa, chờ hồng thủy rút đi em có thể đi tìm anh, tại sao nhất định phải trở về." Cô lấy tay đập vào ngực chồng: "Anh có phải ngốc hay không, có phải ngốc hay không?"
"Anh ngốc, anh ngốc." Thiệu Thịnh An nắm tay cô, cảm xúc của anh cũng bị Kiều Thanh Thanh lây nhiễm: "Nếu em nói là thật, anh ở Nguyệt Thành nhìn cả thành phố ngập lụt, biết cả nước đều đang dâng trận, mực nước ngày càng cao, anh nhất định rất lo lắng cho em, muốn về nhà với em, một mình em ở nhà sao anh lại không để ý được."
Kiều Thanh Thanh gào khóc, chờ cô phát tiết xong cảm xúc, ánh mắt cũng không mở ra được.
"Ngủ đi, ngủ đi."
Thiệu Thịnh An đặt cô lên giường, kéo chăn đắp cho cô. Anh muốn rời đi, phát hiện Kiều Thanh Thanh nắm lấy quần áo của anh, lông mày nhíu lại. Anh ngồi xuống một lần nữa rồi lấy điện thoại di động ra để nhắn tin cho đồng nghiệp của mình.
Hai phút sau, đồng nghiệp gọi điện thoại, thấy màn hình sáng anh lập tức bắt máy.
Không đợi anh nói chuyện, đồng nghiệp đã bôm bốp oán giận: "Đàm phán không thành công, ông trời ạ khách hàng thượng đế của tôi nói tới mức còn thiếu mỗi ký hợp đồng, kết quả nhận được một cú điện thoại thì rời đi, đi rồi bây giờ người tiếp nhận bên kia không liên lạc được, ông chủ tìm quan hệ hỏi thăm, nói là gặp chuyện không may với người tiếp nhận, có thể sẽ bị sa thải, thất bại, cửa hàng làm ăn này sắp thất bại rồi."
"Tôi không tiện nói điện thoại, nhắn tin cho tôi đi." Thiệu Thịnh An trong lòng chấn kinh, cúp điện thoại. Sau khi chỉnh sửa tin nhắn gửi qua, anh sững sờ nhìn giao diện tin nhắn, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời mưa bên ngoài, mưa có thực sự là sự khởi đầu của thảm họa không?
Nếu người khác nói với anh mạt thế sắp tới, Thiệu Thịnh An nhất định sẽ cười tủm tỉm lễ phép nghe, nửa câu cũng không tin. Nhưng đây là Thanh Thanh nói, biểu hiện của Thanh Thanh chân thật như vậy, tựa như thật sự sống trong thế giới khủng bố ấy, nói đến cái chết của anh, ánh mắt là nói đến chuyện cũ thống khổ đau đớn hoài niệm và tê dại cùng một lúc cảm xúc phức tạp đan xen.